NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 16

NGƯỜI CHỒNG: Tại sao lại xấu hổ nhỉ? Anh tôn em lên anh hùng.

Mà em anh hùng thì chồng con có quyền tự hào chứ? Tại sao em lại không
anh hùng nhỉ? Chịu khó như thế, mẫn cán như thế?...

NGƯỜI VỢ: Anh im đi không, tôi ghê sợ anh. Tôi làm việc như thế

đấy, chẳng cần ai tuyên dương anh hùng.

NGƯỜI CHỒNG: Anh chỉ mới vào bệnh viện em một lần, và chỉ

đứng mười lăm phút mà ba năm nay vẫn chưa hết ghê. Người thì đầu trọc
lóc, lở loét toàn thân, trần truồng, bôi xanh bôi đỏ. Người thì đỏ như cua
luộc, da và vẩy bong ra bay phơi phới. Người thì nổi cục lên từng chùm
giống như chùm sung mọc trên thân cây. Thật là ghê sợ. Thế mà em hàng
ngày sờ, nắn, khám, tiêm. Bảo em chuyển, em không chuyển. Thế là anh
hùng đứt đi rồi còn gì. Nữ anh hùng Phương Hảo muôn năm.

NGƯỜI VỢ: Anh nhai đi nhai lại quá nhiều rồi, có im đi không?

Đèn tắt, mọi hình ảnh và màu sắc trong cái nhà tám mét vuông ấy,

những người dân chài và bãi cát vàng, cô gái có đôi mắt trung tính, tất cả
tan biến trong trí nhớ của Thu. Mảng màu bị bóc đi, ngôn ngữ, âm điệu bị
xóa sạch. Thu lật tung mình lên.

***

Lần khám bệnh cách đây mười năm. "Nào, giường hai mươi, hôm nay

thấy trong người thế nào?". Thu hỏi cho bệnh nhân chuẩn bị nhưng anh ta
không trả lời. Thu vừa vén cái màn, mùi tanh tưởi xộc lên mũi, nếu cô
không kìm thì sẽ nôn ra ở đấy. Người bệnh ngước đôi mắt trắng dã lên nhìn
cô. Thu sợ run lên bần bật. Chưa bao giờ Thu gặp một người bệnh như thế
này. Đầu anh ta trọc lốc, cắt nham nhở. Toàn thân loét nhầy, nước vàng rỉ
ra. Anh ta nằm trần truồng, co quắp, chỉ còn da với xương.

"Bệnh luput đỏ hệ thống, suy giảm miễn dịch - thật ghê sợ". Một tuần

liền sau đó Thu không ăn được cơm. Hễ nhắm mắt là cô thấy hình ảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.