NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 213

Tôi lại muốn cầm lấy con sư tử... Sao giọng lưỡi của họ giống giọng

lưỡi những mụ đàn bà ngồi lê đôi mách thế?

- Toa lét của các vị ở đâu? - Tôi nói.

Người đàn ông sa sầm mặt lại, nói gì đó với ông bên cạnh và rồi gấp

mạnh cuốn sổ tay lại nói với tôi:

- Thôi được chúng tôi đã làm việc xong với chị, chị có thể về được.

Tôi chờ đợi một câu gì thêm nữa nhưng không ai nói gì thêm cho tôi

hiểu. Chỉ có thế, tôi ngơ ngác không hiểu gì cả, hết sức ngạc nhiên và
hoang mang. Nhìn vào mặt các vị ngồi đó hòng tìm kiếm một lời giải đáp
nhưng quả thật không hề có gì để tôi hiểu. Những nét mặt và những ánh
mắt vừa như mắt mèo vờn chuột đó, hoặc là đang cố trơ ra hoặc là bí hiểm,
đều như được khoác lên một cái mặt nạ kỳ diệu.

Tôi đứng lên và hỏi:

- Tại sao lại có cuộc làm việc vô lối như thế này?

Nỗi hoang mang lúc nãy người ta gieo vào tôi vừa rồi mới chỉ một

thoáng nay nó đã loang ra gây nhiễm làm cho ý chí của tôi rữa ra. Câu hỏi
của tôi đầy vẻ thách thức nhưng cũng chỉ như giơ tay đấm vào không khí.
Nét mặt người đàn ông vừa nói chuyện với tôi chợt doãng ra và tiếng khấc
khấc như bục ra từ cổ họng. Ông ta lắc đầu:

- Tôi cũng lấy làm lạ là chị chẳng hiểu ra được điều gì cả và cũng

chẳng khôn hơn tí nào cả.

Ông ta nói kèm theo cái nhếch mép của anh hàng thịt khi bị ế hàng.

Giống như bị một cơn bụi thốc vào mặt, tôi biết mình nên tìm chỗ tránh thì
hơn, nếu không muốn mình bị mù mắt. Ngày bé tôi cũng đã tò mò đọc
trong đống sách của bố tôi một câu mà tôi còn nhớ là đừng nên tức giận vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.