NƯỚC MẮT ĐỎ - Trang 214

những điều vụn vặt. Tôi đi ra cửa và trời đã lại mưa to. Mưa thì mưa, tôi
vẫn đội áo đi ra phố. Trên đường chỉ có vài chiếc ôtô loại sang hoặc taxi
phóng vội vã đi đón khách, còn xe máy xe đạp, người đi bộ đều tạt vào một
vòm cổng hay mái hiên nào đó tránh cơn mưa dữ dội.

Có lẽ chỉ có tôi. Tôi muốn cơn mưa làm nguội những gì đang nóng

bỏng trong đầu.

7

Người hàng xóm sang chơi. Tôi có những người hàng xóm rất tuyệt

vời, ông nào bà nào cũng có thể nói hàng mấy ngày không hết chuyện về
họ, thí dụ như giáo Thứ là một, thí dụ như ông lão thành cách mạng, coi
đấu tranh là lẽ sống, ba trăm sáu mươi ngày trên ba trăm sáu mươi lăm
ngày trong một năm mang đơn đi kiện, trong vòng mười năm đã kiện được
mười một trên tổng số mười bốn gia đình hàng xóm láng giềng. Là hai, vân
vân... Tôi ước gì được nói về họ, được viết về họ một cách sung sướng nhất
trần đời bằng một giọng văn hào sảng, bằng một âm hưởng tráng ca lẫm liệt
đến vô cùng tận. Người hàng xóm sang tôi chơi, ông này thuộc dạng đặc
biệt ở sát vách nhà tôi, ông sang nhà không bao giờ được coi là một sự
kiện, bởi vì ông khá tự nhiên.

Tự nhiên ở cách ăn mặc. Ông cởi trần mà người lại hom hem, bày đủ

ba mươi sáu cái xương sườn, trên người chỉ ngoắc cái quần đùi, khi thì quá
bẩn, khi thì quá chật đến nỗi tôi tưởng ông giấu lon bia trước háng, miệng
vừa cắn miếng dưa lê vừa hỏi "Cô đã ăn uống gì chưa?". Cũng có khi ông
mặc cái quần ngủ quăn đến đầu gối, vai khoác áo Blouson mua từ thời loại
áo này còn là mốt đến nay chưa hề thấy đem ra giặt, xỉa răng tanh tách và
hỏi "Cô đã ăn uống gì chưa?"

Tự nhiên trong việc làm khách. Không phải mời ông ngồi bởi vì ông

bê bát cơm đang ăn đi sang hỏi "Bên cô có thức gì mằn mặn không?" và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.