NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 147

Trong rừng, tiếng con trùng kêu rả rích, tiếng nước chảy róc rách.

Tuy là mùa hè nhưng đứng ở chỗ này không hề cảm thấy chút oi bức

nào của ngày hè cả. Vệ Cẩn cũng xuống xe, hắn nói với A Chiêu: “Nơi này
rất tốt. Vi sư sẽ sai người dựng một căn nhà trúc ở đây, cho đến khi con học
thành tài thì chúng ta mới rời khỏi chỗ này.”

A Chiêu vừa nghe không khỏi sững sờ.

“Một… một mực ở chỗ này?”

Vệ Cẩn nói: “Một kiếm khách giỏi không coi trọng kiếm thuật mà coi

trọng tâm tình. Tâm tình vô địch thì mỗi chiêu mỗi thức đều không có sơ
hở. Nơi này vừa đẹp vừa tĩnh mịch, có thể để con rèn luyện tâm tính, vả lại
sơn đạo cũng gập ghềnh, tốt cho việc rèn luyện khí lực. Con là con gái, khí
lực khó tránh khỏi việc không bằng với kiếm khách bình thường, nhưng mà
cũng chẳng quan trọng lắm, khí lực đã lớn thì có cách luyện của khí lực
lớn, khí lực nhỏ cũng có cách luyện riêng của khí lực nhỏ.”

A Chiêu cái hiểu cái không gật đầu.

Sau một lúc lâu, A Chiêu mới nói: “Sư phụ cũng cùng A Chiêu ở

trong này sao?”

“Không ở thì lấy ai dạy cho con?”

A Chiêu nói: “Nhưng… nhưng mà sư phụ xuống núi là để đi lịch lãm

mà?” Chẳng phải cũng giống như Thẩm sư bá đứng ở phía trên mọi người
sao?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng A Chiêu, Vệ Cẩn nói: “Sư

huynh khác với vi sư. Sư huynh xuống núi khi Quỳnh quốc đang đại loạn,
Quỳnh quốc cần người tài tới trợ giúp. Hiện tại tam quốc có thực lực tương
đương nhau, các quốc gia tuy vẫn khao khát hiền sĩ để đột phá nhưng vận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.