NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 163

Trong phút chốc, đầu A Chiêu giống như bị người đánh liên tiếp, ánh

mắt vừa rồi vẫn còn ôn hòa nháy mắt trở nên lãnh lẽo. Nàng nhìn bờ eo nhỏ
giống như dương liễu của mỹ cơ, lạnh lùng thốt: “Sư phụ ta không cần cơ
thiếp.”

Mỹ cơ vốn muốn đến lấy lòng A Chiêu, cũng không nghĩ A Chiêu sẽ

phản ứng như thế.

A Chiêu đề cao tiếng: “Người đâu.”

Quản sự Dương Đức vội vàng chạy tới. Hắn thấy cảnh trước mắt,

trong lòng mơ hồ hiểu được vài phần, vội vàng nói: “Tiểu thư có gì phân
phó?”

A Chiêu nói: “Đuổi nàng ta đi, ta không muốn gặp nàng ta nữa.”

Quản sự Dương Đức đáp tiếng “vâng”.

Mỹ cơ không cam lòng nói: “Thiếp là do vương thượng ban cho, chỉ

có công tử mới có thể đuổi. Tiểu thư chẳng qua là đồ nhi của công tử, cũng
không phải chính thê, dựa vào cái gì để đuổi thiếp đi?”

Trầm Thủy kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, kiếm phong đã chỉ

vào cổ mỹ cơ.

A Chiêu lãnh đạm nói: “Chỉ bằng thanh kiếm này.”

Mắt A Chiêu sáng như đuốc: “Ngươi cũng biết thanh kiếm này của ta

chém sắt như chém bùn, chỉ cần ta nhẹ tay một chút, cái đầu xinh đẹp này
của ngươi đã có thể nói tạm biệt với thân thể.”

Mỹ cơ làm sao đoán được một tiểu cô nương thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt

kia trong chớp mắt liền trở nên khí thế bức người như vậy. Sự lạnh lẽo của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.