NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 210

A Chiêu theo phản xạ mà im lặng.

Từ khi bái Vệ Cẩn làm sư, cứ lúc Vệ Cẩn bảo hai chữ “không được”,

A Chiêu nhất định sẽ nghe theo.

Vệ Cẩn nói: “Chúng ta tìm đại phu, dù phải dùng đến kỳ dược Thiên

Sơn vi sư cũng sẽ chữa khỏi cho con. Không được nói tới kiếp sau, có báo*
thì kiếp này phải báo.”

*báo trong báo đáp, báo ân.

Vệ Cẩn ôm chặt lấy A Chiêu, ra khỏi khách điếm.

Trong xe, A Chiêu ngồi trong lòng Vệ Cẩn, nãy có cơn gió lạnh thổi

qua, giờ bụng nàng hình như còn đau hơn trước. A Chiêu sợ Vệ Cẩn lo lắng
nên không thể hiện nỗi đau, đành im lặng cố gắng chịu đựng.

Vệ Cẩn nói: “Đau thì đừng nhịn, đừng cắn răng.”

Vệ Cẩn vương tay ra, “Cắn tay vi sư cũng được.”

Ngắm bàn tay gia ra trước mắt, A Chiêu chợt há miệng cắn lấy, nhưng

cũng chỉ cắn khẽ.

Vệ Cẩn nhíu mày.

A Chiêu nhả tay ra.

Vệ Cẩn nói: “Sao không cắn?”

A Chiêu nhìn Vệ Cẩn, khoảng cách giữa hai người quá gần, thậm chí

nàng còn cảm thấy hơi thở của sư phụ. A Chiêu nắm tay tay lại, nói: “A
Chiêu… A Chiêu… có tình cảm nam nữ với sư phụ, A Chiêu thích sư
phụ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.