Vệ Cẩn viết: “Khoảng mười bước.”
A Chiêu “Vâng” một tiếng, như nghĩ đến điều gì, cười hỏi: “Trông ra
sao ạ? Là chim trĩ đỏ ạ?”
Vệ Cẩn nhìn một lúc, viết: “Là chim trĩ vàng.”
Cách mười bước có một con chim trĩ vàng bụng đỏ dường như cảm
thấy Vệ Cẩn đang nhìn chằm chằm liền vỗ cánh bay đi. Vệ Cẩn buông tay
A Chiêu ra, bước vài bước, đưa tay ra, chuẩn xác bắt được con chim trĩ
vàng sặc sỡ trong tay.
Hắn đưa tới trước mặt A Chiêu, cầm tay nàng vuốt lên bộ lông chim
mềm mượt.
A Chiêu thoải mái cười nói: “Con chim này khỏe thật đấy ạ.”
Vệ Cẩn liếc con chim, quyết định xếp nó vào bữa cơm tối.
Con chim khanh khách kêu, thân run run.
Vệ Cẩn viết vào tay A Chiêu: “Chờ ta một chút.” A Chiêu đáp:
“Vâng.” Vệ Cẩn nhanh chóng buộc chim vào một thân cây, sau đó quay lại
cầm tay A Chiêu, tiếp tục đi.
Lúc đi, Vệ Cẩn gặp gì đều nói cho A Chiêu biết.
Nửa canh giờ sau, A Chiêu cười nói: “Tử Thanh, người như đôi mắt
của con vậy.”
Nét mặt Vệ Cẩn dịu dàng, hắn cũng đã nghĩ tới, dù sau này A Chiêu
không nhìn được nữa, hắn cũng muốn trở thành đôi mắt của nàng cả đời.
Lỡ như nàng lo thân phận sư đồ sẽ dấy lên đồn đại, hắn sẽ tìm một chỗ
rừng sâu núi thẳm, xây một căn nhà nhỏ, chỉ có hắn và A Chiêu, cũng
không cần người hầu hạ.