NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 446

Tóc đen xõa ra trên mặt nước, Vệ Cẩn kéo tay A Chiêu, dùng sức kéo

nàng lên. A Chiêu thuận thế áp vào trong ngực Vệ Cẩn.

“A Chiêu.”

Vệ Cẩn ôm eo A Chiêu, tay còn lại khẽ vỗ lên mặt nàng. A Chiêu

chậm rãi mở mắt, ho vài cái. Vệ Cẩn vừa muốn nói chuyện, thỉnh lình, A
Chiêu dùng sức cầm chặt hai tay hắn. Nàng nhón chân, môi dán lên cằm Vệ
Cẩn.

A Chiêu thè lưỡi liếm liếm. “Hình như hôn nhầm chỗ rồi…” Nàng tiếp

tục dò tìm, hôn lên môi Vệ Cẩn, sau đó cong mi cười nói: “Lần này mới
đúng!”

Dứt lời, A Chiêu cắn môi dưới Vệ Cẩn, đầu lưỡi liếm láp cánh môi

hắn, hơi dùng sức hút vào.

Vệ Cẩn theo bản năng đưa lưỡi hùa theo A Chiêu. Ý cười trên mặt A

Chiêu càng đậm hơn, nàng ngẩng cổ, đầu lưỡi hai người truy đuổi nhau.
Một khắc sau, A Chiêu thở đốc ghé vào ngực Vệ Cẩn. Nàng ngẩng đầu
cười khẽ: “Sư phụ, A Chiêu dù sao cũng từng ngủ cùng giường với người
mười năm rồi, sư phụ thực sự nghĩ rằng có thể lừa được A Chiêu ư?”

Vệ Cẩn ho khan vài tiếng: “Con biết rồi?”

A Chiêu cười nói: “Biết từ lâu rồi!” Vốn nàng còn chút hoài nghi

nhưng từ những món ăn phong phú mỗi ngày sư phụ làm cho, nàng liền
khẳng định Tử Khanh chính là sư phụ. Ngoài sư phụ ra, ai có thể hiểu rõ sở
thích của nàng đến thế.

Thấy A Chiêu không hề tỏ vẻ bất mãn, cũng không có gì là chán ghét,

trái tim luôn căng thẳng của Vệ Cẩn rốt cục cũng có thể bình thường lại.
Bỗng nhiên, Vệ Cẩn lại ý thức được một việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.