NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 448

A Chiêu nỏi: “Sư phụ, có phải A Chiêu từng làm chuyện này với

người?”

Vệ Cẩn nghe thấy, liền cảm thấy có mồ hôi lạnh toát ra trên đỉnh đầu.

Năm đó A Chiêu uống say, lại còn trúng xuân dược, đích thật là nàng

đã từng làm chuyện đó. Một chưởng của nàng Vệ Cẩn còn ấn tượng rất sâu,
bởi vì mấy ngày sau đó hắn vẫn cảm thấy khó chịu khi đi đường.

Vệ Cẩn ho khan mấy tiếng: “Đâu có.”

Dứt lời, hắn hôn lên môi A Chiêu. “Tiếp đó để vi sư dạy đi.” Vì món

Côn Bằng luộc này, hắn đã từng mất công học tập một chút công phu, mấy
bức xuân cung đồ đều nhìn tỉ mỉ hết cả rồi, hiện giờ đều đã khắc sâu trong
đầu hắn.

Hắn trải quần áo xuống cạnh bờ nước suối, sau đó cẩn thận đặt A

Chiêu nằm trên đống quần áo kia.

“Sư phụ muốn làm gì vậy?”

“Vệ Cẩn nói: “Cho con ăn món Côn Bằng mà con thích.”

Hắn vừa mới suy nghĩ cẩn thận một chuyện, so với việc làm món ăn A

Chiêu ăn rồi còn muốn ăn nữa thì không bằng hãy trở thành món A Chiêu
muốn ăn nhất. Vệ Cẩn tách hai chân A Chiêu ra, trong đầu xuất hiện hình
ảnh trên xuân cung đồ. Hắn cúi xuống khẽ cắn vào nơi gồ lên nào đó.

A Chiêu không khỏi rên rỉ một tiếng.

Vệ Cẩn nhẹ nhàng liếm, cả người A Chiêu run rẩy. Nàng nhận thấy có

nước chảy ra giữa hai chân, cảm giác thật là kỳ diệu.

Vệ Cẩn nói: “Đây là gia vị thêm vào trước khi nấu Côn Bằng, A Chiêu

thích ăn nhạt hay mặn hơn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.