NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 447

“Con nghĩ thông rồi sao?”

“Sư phụ, vì sao lại tự gọi mình là Tử Côn?” Không đợi Vệ Cẩn trả lời,

A Chiêu đã nói: “Sư phụ đừng trả lời vội, để A Chiêu đoán đã.”

Tuy hai mắt A Chiêu vẫn vô thần nhưng giờ phút này Vệ Cẩn lại cảm

thấy bụng mình căng cứng ra. Hiện tại, A Chiêu không có một sợi vải dính
thân, hai khối mềm mại nhỏ nhắn dán chặt trước ngực hắn. Hắn chỉ cần cúi
đầu nhìn là có thể dễ dàng thấy rõ ngọc thể của A Chiêu, không sót một
chút nào.

Tim Vệ Cẩn đập loạn như hươu chạy.

A Chiêu nói: “Sư phụ biết A Chiêu từ nhỏ đã muốn ăn thịt Côn Bằng

cho nên mới tự gọi là Tử Côn sao? Mục đích của sư phụ chính là muốn A
Chiêu ăn sư phụ?” A Chiêu lại kiễng chân, lần này chuẩn xác cắn vào khóe
môi Vệ Cẩn. Hai môi kề nhau, A Chiêu nỉ non: “Sư phụ có để ý A Chiêu ăn
sư phụ ở nơi này không?”

Vệ Cẩn thấy bộ dáng của A Chiêu như thế, làm sao còn phải hỏi han

cái gì hơn.

Hắn cúi đầu cười: “Vi sư làm món Côn Bằng luộc cho con ăn nhé?”

A Chiêu chớp mắt: “Thiện tai.”

Vệ Cẩn trượt vào nước, hai chân A Chiêu thuận thế quấn quanh eo

hắn. Hai tay nàng sờ loạn trên người Vệ Cẩn, chạm phải hai điểm gồ lên,
nàng dùng sức xoa bóp. Vệ Cẩn run rẩy cả người, hơi thở cũng trở nên
nặng nhọc.

Cảm thấy được sự dâng trào của thứ gì đó giữa hai chân, A Chiêu sợ

run lên. nàng cảm thấy cảnh tượng này như từng quen biết. Nàng đưa tay
cầm lấy thứ kia của Vệ Cẩn, làm cho hơi thở của hắn càng nặng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.