NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 61

đông đảo hiền sĩ tụ hội tới đây. Cẩn xuống núi chỉ vì đi lịch lãm, cũng chưa
có ý lưu lại lâu ở một nước nào.”

Chu Mục thở dài nói: “Công tử không màng danh lợi, còn chưa nhập

thế mà đã xuất thế, phần tâm thái này Mục lấy làm kính ngưỡng.”

Vệ Cẩn cười: “Chưa từng nhập thế thì sao có thể xuất thế? Mục công

tử khen trật rồi. Cẩn chẳng qua là người phàm, tự nhiên cũng có tư tâm
riêng.”

A Chiêu gặm hết một trái lê xong lại ăn thêm một trái táo, Tạ Niên

cũng ăn thêm bảy tám trái nho. Dần dần, trên mâm vàng khắc hoa kia chỉ
còn lại một quả lê và vài trái nho.

A Chiêu nhìn nhìn Tạ Kiều, lại ngó ngó Tạ Niên, cuối cùng đưa mắt

về phía trái lê vàng duy nhất.

Tạ Kiểu ăn xong quả táo cũng no đến chín tám phần rồi nhưng thấy A

Chiêu ăn ngon lành như thế nên đã cố ăn thêm một trái lê.

Hiện tại, thấy A Chiêu dán mắt vào trái lê vàng còn lại, Tạ Kiều không

hề nghĩ ngợi liền đoạt lấy nó, sau đó nắm trái lê trong tay, hết sức đắc ý
nhìn A Chiêu.

A Chiêu hơi thất vọng nhưng Tạ Kiều đã lấy được trước, cô bé cũng

không thể nói gì được. Thấy bộ dáng kiêu khích của Tạ Kiều, A Chiêu
nhún nhún vai, nhặt nốt mấy trái nho còn trên đĩa, cười cười nói với Tạ
Niên: “A Niên, cậu có thích ăn nho không?”

Tạ Niên nghiêm trang nói: “Tôi thích ăn lê hơn ăn nho.”

A Chiêu cười nói: “Thật là trùng hợp, tôi cũng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.