NUÔI ĐỒ NHI ĐẾN TỰ NGƯỢC - Trang 70

Sư phụ nói: “Phải, A Chiêu, vi sư không cần con nữa.”

A Chiêu nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, toàn thân

không hề thoải mái chút nào. A Chiêu nằm trên đất, khuôn mặt nhỏ bé đỏ
bừng.

“Sư phụ…” A Chiêu nói mơ.

Lúc đó, một dáng người mặc áo trắng đứng trước mặt A Chiêu.

Vệ Cẩn bình tĩnh nhìn A Chiêu một lúc, cúi người bế A Chiêu dậy. A

Chiêu mơ mơ mang màng mở mắt nhìn thấy Vệ Cẩn còn cho là mình đang
mơ.

Cô bé khẽ gọi, “Sư phụ.”

Vệ Cẩn thản nhiên “ừm” một tiếng.

A Chiêu nói: “Sư phụ, A Chiêu không sai.” Vệ Cẩn nhíu mày, A

Chiêu chợt cười một cái, khẽ cất giọng hát không ra nhạc, “Rồi rồi rồi, A
Chiêu không sai. Rồi rồi rồi, Tạ Kiều lãng phí trước. Rồi rồi rồi Tạ Kiều
thật xấu xa! Tạ Niên là đồ bại hoại. Rồi rồi, A Chiêu tốt nhất! À, rồi, sư
phụ cũng rất tốt. Sư phụ muốn phạt A Chiêu, dù Thải Thanh không nói thì
A Chiêu cũng biết sư phụ thương A Chiêu, rồi rồi rồi…”

A Chiêu chợt bật khóc.

“A Chiêu là đồ nhi của sư phụ, sư phụ không thể không cần A Chiêu.

Tạ Niên là đồ bại hoại, hắn muốn đoạt mất sư phụ của A Chiêu!”

Vệ Cẩn nghe thì bật cười, không khỏi phiền não.

Vào trong phòng, Vệ Cẩn đặt A Chiêu xuống, sờ trán cô bé thì cảm

thấy nóng bừng. Vệ Cẩn thở dài, gọi Thải Thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.