Sư phụ nói: “Phải, A Chiêu, vi sư không cần con nữa.”
A Chiêu nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, toàn thân
không hề thoải mái chút nào. A Chiêu nằm trên đất, khuôn mặt nhỏ bé đỏ
bừng.
“Sư phụ…” A Chiêu nói mơ.
Lúc đó, một dáng người mặc áo trắng đứng trước mặt A Chiêu.
Vệ Cẩn bình tĩnh nhìn A Chiêu một lúc, cúi người bế A Chiêu dậy. A
Chiêu mơ mơ mang màng mở mắt nhìn thấy Vệ Cẩn còn cho là mình đang
mơ.
Cô bé khẽ gọi, “Sư phụ.”
Vệ Cẩn thản nhiên “ừm” một tiếng.
A Chiêu nói: “Sư phụ, A Chiêu không sai.” Vệ Cẩn nhíu mày, A
Chiêu chợt cười một cái, khẽ cất giọng hát không ra nhạc, “Rồi rồi rồi, A
Chiêu không sai. Rồi rồi rồi, Tạ Kiều lãng phí trước. Rồi rồi rồi Tạ Kiều
thật xấu xa! Tạ Niên là đồ bại hoại. Rồi rồi, A Chiêu tốt nhất! À, rồi, sư
phụ cũng rất tốt. Sư phụ muốn phạt A Chiêu, dù Thải Thanh không nói thì
A Chiêu cũng biết sư phụ thương A Chiêu, rồi rồi rồi…”
A Chiêu chợt bật khóc.
“A Chiêu là đồ nhi của sư phụ, sư phụ không thể không cần A Chiêu.
Tạ Niên là đồ bại hoại, hắn muốn đoạt mất sư phụ của A Chiêu!”
Vệ Cẩn nghe thì bật cười, không khỏi phiền não.
Vào trong phòng, Vệ Cẩn đặt A Chiêu xuống, sờ trán cô bé thì cảm
thấy nóng bừng. Vệ Cẩn thở dài, gọi Thải Thanh.