NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 168

“Trẫm nghe tướng quân nói, ngươi thực sự là một người thông minh

có tài.” Ai nga, lão tướng kia sao lôi tôi dây dưa với anh Hoàng vậy chứ.
Tôi còn đang oán thán trong lòng thì Hoàng thượng đã tiếp tục lên tiếng,
“Mấy vụ án xảy ra gần đây cũng đều là ngươi thay mặt tướng quân phá,
phỏng?”

Tôi nhìn biểu cảm đồng thuận trên gương mặt tướng quân Lê Cát Lợi,

khẽ thở dài một tiếng rồi mới kính cẩn đáp: “Thảo dân không dám nhận.
Cũng là do may mắn…”

“Tiếu Trình việc gì phải khiêm tốn.” Lê Hinh chậm rãi nhấc chén trà,

dịu dàng hướng đến Hoàng thúc của nàng, “Khởi bẩm Hoàng Thượng,
đúng là gần đây Lục công tử đã giúp đỡ biểu ca cùng phụ vương rất nhiều
trong việc lấy lại công bằng cho người dân.”

Thôi được, nàng đang trừng phạt tôi! ------ Cũng quá cao thâm đi.

Nhiều ánh mắt hướng tới tôi kinh ngạc xen ngưỡng mộ, tôi chỉ biết cúi

đầu cười trừ. Mấy vị cao nhân cổ đại này, không cần làm quá lên thế đâu
a~~

Lê Minh Tông nhìn tướng quân – cũng là anh rể của vua, gật đầu đầy

mãn nguyện. Không biết là do trực giác hay là vì cái loại ánh mắt của hai vị
này nhìn tôi nữa, nhưng tôi thấy bất an vô cùng.

“Tiếu Trình, trẫm nghe nói năm nay khanh mới chỉ mười chín tuổi.”

Hoàng Thượng rót một chén rượu, đặt trước mặt. Nước rượu sóng sánh rồi
vương xống bàn gỗ, ngài không ngần ngại chấm một cái, đôi tay ngọc ngà
khẽ khua một chữ Trình. “Ngươi là người ở đâu?”

Tôi lạnh toát sống lưng, cảm tưởng như đang ở trong trại giam, bị

cảnh sát hình sự ép cung qua màn kính vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.