NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 173

NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM

Xích Ma ĐL

www.dtv-ebook.com

Chương 11

Trăng lên cao, một đêm đầu thu gió man mát thổi.

Tôi ngẩn ngơ ngẩng cổ nhìn bầu trời, cảm thấy vân đen bao phủ tù mù

không thể nhìn rõ nổi một vài chấm sao nhỏ nhoi. Từng cơn gió khẽ lay
cành cây, làm cho vài chiếc lá khô rơi rụng xuống xào xạo trước cửa phòng.
Ngọn đèn dầu bên cạnh tôi khẽ dao động, hắt cái bóng uể oải của tôi xuống
mặt đất.

Một, hai, ba… Bao nhiêu chiếc lá đã rơi xuống rồi? Quét cái sân đầy

lá rụng chắc cực lắm. Chà, mai lại là một ngày bận rộn đây.

Thở dài, tôi gác cằm lên đầu gối. Cơn gió nhẹ khẽ lùa tóc mai, cọ vào

sống mũi tôi ngứa ngáy. Tôi cào cào mái tóc, thầm tính toán xem có nên
cạo trọc đầu hay không.

Chẳng biết đã nửa đêm canh mấy rồi, bên cạnh cái bóng của tôi từ lúc

nào đã xuất hiện thêm một bóng người mảnh khảnh khác – lung lay, mờ ảo
và hư vô. Tôi thở dài, chẳng buồn nhúc nhích, vờ như mình không biết có
người đang đứng đằng sau.

Lá gan tôi tuy to, da mặt dày cũng chẳng kém bê tông làm nhà, nhưng

đối với người đang lặng lẽ chiếu mục quang lên tấm lưng mình, vốn cái
nghĩa khí hào sảng của nhà họ Lục trong tôi đã vơi đi quá nửa, giờ thì xẹp
lép như trái bóng xì hơi.

Sương xuống rồi, cứ đứng như vậy rất dễ cảm lạnh. Trái tim tôi mềm

nhũn, cuối cùng chịu thỏa hiệp, thở dài lên tiếng: “Hinh Nhi, khuya rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.