NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 178

Là nước mắt rơi, hay là vì nỗi đau đang gặm nhấm con tim, đục một lỗ

thật lớn trong tâm hồn, để rồi chạm nhẹ liền vỡ nát.

“Quận chúa, ta giống nàng, là một nữ nhân.”

Tôi không dám gọi nàng bằng cái tên thân mật nữa, từ khoảnh khắc

nào, vì sao khoảng cách về địa vị của hai người sao mà lại xa đến vậy. Tôi
đau đớn nhìn gương mặt gần bên, không rõ loại cảm xúc nào. Đau đớn,
tuyệt vọng hay oán hận tôi?

Tất cả, dù có thể nào thì cũng là đáng để cho một kẻ lừa dối như tôi.

“Nhưng quận chúa, tình cảm của ta là thật lòng.” Lòng tôi sớm đã lạnh

ngắt, tôi chỉ làm theo sự chỉ dẫn của con tim mà thôi. Dù nàng không cần
tôi, dù nàng chán ghét tôi đi chăng nữa… Lục Tiếu Trình này đối với nàng
không bao giờ đổi thay. “Ta thực sự yêu ngươi.”

Nữ tử nói yêu thương cùng một nữ tử, điều này vốn dĩ đã đi ngược với

luân thường đạo lý, huống chi làm sao một quận chúa quốc sắc thiên hương
của thể thuận lòng chấp nhận?

Đêm khuya tĩnh lặng, tôi ngồi thần người mặc sương lạnh rơi ướt đẫm

lớp áo mỏng. Khuôn ngực tôi vì vậy cũng lồ lộ, trái tim cùng cơ thể dường
như tê buốt, đau đến thấu ruột gan. Tôi cúi thấp đầu, lặng lẽ nhìn cái bóng
đơn độc của mình.

Rốt cuộc cuộc đời tôi khi không còn nàng bên cạnh nữa sẽ ra sao?

Nhưng bất chợt hơi ấm lại lần nữa bao phủ cơ thể, chiếc áo của tôi lại

được kéo lại chỉn chu lên người. Tôi kinh ngạc ngước nhìn Lê Hinh, nàng
cũng chẳng do dự cởi áo choàng của mình, đem phủ lên người tôi.

“Ngươi…” Hương thơm của nàng vấn vít bên cánh mũi, êm ái đến mụ

mị. Nửa câu còn lại chưa kịp nói tôi liền cho tan vào hư vô, không biết đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.