Trời ngày thu mát mẻ, gió thổi từ hậu viện đem theo hơi nước ao phả
vào mặt vô cùng dễ chịu. Chim hót bên tai như dạo một bản nhạc cùng
những nốt ngân thánh thót nhưng dìu dập êm ái. Mí mắt tôi xụp xuống,
ngáp dài một cái rồi thiu thiu tiến vào mộng.
Nhưng chưa được bao lâu đã cảm thấy sau gáy nhột nhột, tôi nhíu
mày, thầm oán thán một phen. “Hinh Nhi, ta buồn ngủ quá, đừng nghịch.”
Bàn tay đang cọ cọ vào gáy tôi khựng lại một chút, nhưng sau đó lại
trượt xuống cổ áo, hung hăng nhéo lấy da tôi. Hơi thở của Lê Hinh phả vào
cổ khiến tôi ngứa ngáy. “Tiếu Trình, ngươi thật lười biếng.”
Tôi thực sự hết cách, mí mắt đành gượng ép nhướn lên. Gương mặt
nàng sát gần, cơ hồ chỉ cần tôi hơi ngẩng đầu sẽ tức khắc chạm vào đôi môi
căng mọng kia. Tôi đờ đẫn cả người, như mê hoặc mà nhìn nàng đến ngẩn
ngơ.
Khóe môi Lê Hinh cong cong, đuôi mắt cũng hơi nheo lại, nàng thì
thầm: “Hay là ngươi ‘tới kỳ’ rồi?”
Tới kỳ? -------- A! Tôi trợn mắt nhìn nàng, dở khóc dở cười vì mức độ
biến thái của nàng ngày càng gia tăng, nhất là kể từ cái ngày tôi thú nhận
với nàng rằng, bản thân tôi cũng là một nữ tử.
“Ngươi… thật tình nga ~~ Thế nào lại nghĩ lung tung vậy?” Da mặt
tôi tuy dày, không đến mức đỏ hồng, nhưng cảm giác nóng mặt vì xấu hổ
vẫn râm ran. Tháng này tôi đã qua kỳ kinh nguyệt từ lâu rồi. Mỗi lần như
vậy, tôi đều khỏe như vâm, không có một tí nào gọi là đau đớn của con gái
thường có.
Lê Hinh ngồi xuống ghế cùng tôi, không biết Mạch Ly đã rời đi từ lúc
nào, lọ hoa trên bàn cũng đã được hoàn thành tinh tế và vô cùng nhẹ nhàng.
Nàng đặt một cuốn sách trước mặt, ánh mắt chăm chú lướt trên trang giấy,