NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 214

Lê Hinh, nàng đang nằm đè lên người tôi, trong khi tóc tai tôi rối loạn

bở ban nãy vò đầu bứt tóc. Quần áo thì khỏi nói đi, xộc xệch không kém,
cứ như vừa… xảy ra một chuyện xấu hổ vậy.

Và nhất là, cái đầu gỗ kia đang nhìn chằm chằm chúng tôi, quai hàm

như muốn rớt xuống chạm mặt đất. Chưa đầy chục giây sau, gò má hắn bắt
đầu đỏ ửng, luống cuống xoay người không quên buông lại câu: “Thất lễ,
thất lễ rồi. Chắc đêm nay quận mã gia phải nghỉ ngơi tại phòng quận chúa
thôi.” Nói rồi là rời đi luôn, cảm giác còn để lại đằng sau một luồng khói.

Mặt tôi phủ đầy vân đen, trong lòng thầm gửi tặng Từ Vệ những câu

chẳng mấy ngọt ngào gì cho cam.

Khóe miệng tôi kéo kéo một nụ cười méo xệch, nhìn quận chúa trong

lòng mà lắp bắp: “Hinh Nhi, ta… ta trải chăn nằm dưới sàn cũng ổn.”

Ổn khỉ, chưa bái đường sao có thể chung một phòng chứ?!

Lê Hinh nằm trên ngực tôi, chăm chú quan sát tôi. Không ngờ nàng lại

buông một câu thản nhiên: “Ngươi giống ta, đều là nữ tử, vì sao phải nằm
dưới sàn?”

Gì? Nàng thế nào mà tư tưởng còn thoáng hơn cả tôi vậy? ---- Tôi còn

đang trợn trừng mắt kinh ngạc, nàng đã đẩy tôi ra mà ngồi dậy, ‘hừ’ một
tiếng: “Ta chỉ là với ngươi mới muốn chung giường.”

Nàng nhẹ trút bỏ xiêm y bên ngoài, những đường cong hoàn hảo lồ lộ

sau lớp áo trong mỏng manh. Tôi như mất hồn mà nhìn dáng lưng nàng, cố
gắng đừng để dãi chảy thành một dòng sông.

Dưới ánh nến hồng, trông nàng lại càng thêm yêu kiều quyến rũ. Từng

cử chỉ nhỏ thôi cũng khiến cơ thể tôi bất giác run lên, trái tim không ngoan
ngoãn mà đánh thình thịch như trống nện trong lồng ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.