NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 227

nữa. Ngươi không vui thì lòng ta cũng chẳng nhẹ nhõm gì. Ngươi thực
giống như trái tim của ta vậy.”

Từng đàn chim sải cánh trên nền trời rộng, mùi hương của đất nồng

nồng quyện với hương mạ non nhà ai vừa cấy, thoảng qua cánh mũi như
ôm trọn vẹn vào lòng đất trời. Tôi nhìn gương mặt dịu dàng của Lê Hinh,
trong lòng xốn xang cùng bao cảm xúc ngổn ngang khó nói.

Như một mảnh ghép để hoàn thiện trái tim tôi, nàng nhỏ nhẹ hỏi:

“Tiếu Trình còn có điều muốn nói với ta sao?”

Phải, nàng đã đi guốc trong bụng tôi rồi.

Tôi siết nhẹ bàn tay Lê Hinh, khóe miệng cố kéo lên một nụ cười buồn

rượi: “Hinh Nhi, ta không phải nam nhân. Sau này, ta không thể cho nàng
một đứa con…”

Niềm hạnh phúc của một thê tử, chẳng phải là được ẵm con mình trên

tay, à ơi câu hát ru và chờ ngày nó lớn gọi một tiếng ‘Mẹ’ hay sao?

Điều này, nếu nàng gả cho tôi, thì tôi không thể làm nổi cho nàng.

Trái với sự bất lực của tôi, Lê Hinh mỉm cười, nàng tiến sát lại gần tôi

hơn, ngước ánh mắt trong veo lên nhìn tôi mà đáp: “Chắc điều đó thực sự
sẽ khiến ta cảm thấy mất mát…”

Tôi thở dài gật đầu. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã lại bị nàng chặn

lại: “Nhưng nếu thiếu ngươi, cuộc đời sau này ta mới là đau khổ!”

Dưới ánh nắng nhàn nhạt ngày thu, nụ cười của Lê Hinh càng thêm

rạng rỡ. Nàng như vậy lại càng khiến tôi thêm si mê, kìm không nổi lại ôm
nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc mượt mà cùng mùi thơm ngọt ngào quen
thuộc vấn vít bên cánh mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.