“Tiếu Trình, ngươi sắp trở thành quận mã gia, sao một chút phép tắc
quy củ cũng không có thế?” Lục Tiếu Hoa thẳng sống lưng, lại trừng mắt
nhìn tôi, vuốt vuốt chòm râu dài, “Nhìn cái tướng ngồi của ngươi đi, chẳng
ra thể thống gì.”
Tôi ngắt một cọng cỏ dại dưới chân, không ngại bỏ vào miệng ngậm
rồi nằm ườn ra tảng đá, vắt chân chữ ngũ mà nhìn ngắm đất trời: “Vốn dĩ
con là nữ tử, mấy cái đạo lý kia không nhất thiết phải nói.”
Lục Tiếu Hoa nghẹn họng, chỉ trừng mắt với tôi một cái rồi lại lúi húi
tuốt lá. Tôi nhoẻn miệng cười, cảm thấy dáng bộ này cũng y chang lúc nội
tôi giận dỗi. Thế là tôi chu môi, nguýt một tràng sáo dài: “Ai nga, nội sắp
có cháu dâu rồi, lại chẳng không thích quá… Ái ui ~~~”
Lời còn chưa dứt, cái cành cây khô quắt queo đã bay vèo tới đầu tôi
mà hạ cánh. Tôi bật dậy như lò xo, lấy tay xoa xoa trán, lòng không khỏi
ấm ức. “Nội, sao nội chơi ác vậy? Già đầu rồi còn bạo lực.”
Hơi nước từ con suối tỏa lên mát lạnh, chốc lát đã đem những giọt mồ
hôi trên trán tôi khô cong. Lục Tiếu Hoa tiến lại ngồi xuống tảng đá cạnh
tôi, tay tháo chiếc nón trên đầu xuống phe phẩy, trầm ngâm lên tiếng: “Tiếu
Trình, ngươi có tính đến lúc Vương gia hay Hoàng thượng biết chuyện
chưa? Tội này…”
Vốn tội này là tru di cửu tộc phải không, nhưng tôi chỉ một thân một
mình thôi mà.
“Nội à, làm sao con làm liên lụy Lục gia được?” Nói thì thế nhưng
trong lòng tôi vẫn có chút trống trải đến khó chịu. Tôi thở hắt một hơi, lại
nằm dài ra tảng đá: “Con là côi nhi.”
Lục Tiếu Hoa thình lình quay ngoắt người nhìn tôi, lần đầu tiên tôi
thấy sự giận dữ ánh lên trên đôi mắt đã phủ một lớp sương mờ: “Hồ nháo!
Ngươi biết tội này là tội chết phỏng? Nếu không phải chém đầu thì cũng