NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 244

Tôi không suy nghĩ, chắc nịnh gật đầu, mặc cho nàng có thấy được

hay không. Tôi hôn lên trán nàng, rồi trượt xuống đôi lông mi cong cong.
Nàng chớp chớp mắt, cọ nhẹ mũi vào cằm tôi.

“Ta vĩnh viễn chỉ có mình ngươi.” Tôi thì thầm bên tai nàng, rồi nhoẻn

miệng cười, “Ngươi không phải lo lắng, dẫu sao ta cũng là nữ nhi. Thân
phận ta thế nào, chỉ cần công chúa phát giác…”

Chưa nói xong, đôi môi đã bị ai kia chặn lại. Cảm giác ẩm ướt mềm

mại đem lại khiến cho cả người tôi tê dại, lưu luyến không muốn rời xa ý vị
ngọt ngào kia. Lê Hinh cắn nhẹ vào môi tôi, nàng thì thào: “Không cho
phép ngươi làm vậy. Ngươi như vậy là không thương ta.”

Tôi siết chặt bàn tay nàng, ôn nhu hôn lên từng ngón. “Hinh Nhi,

ngươi có từng nghĩ tới thời điểm, Vương gia cùng Hoàng thượng phát giác
thân phận của ta không?”

Lê Hinh trầm ngâm không lên tiếng. Trong không gian tù mù, tôi cảm

nhận được ánh mắt của nàng đang chiếu lên gương mặt mình. Nếu như tôi
chỉ lặng yên chờ đợi thì nàng dùng đủ loại cảm xúc trong đôi mắt để giữ
chặt lấy tâm can trĩu nặng của tôi.

“Ta không muốn mất ngươi.” Giọng Lê Hinh run rẩy, không biết có

phải vì lạnh hay không mà đôi bàn tay nàng cũng buốt giá. “Tiếu Trình, ta
phải làm sao đây?”

Lòng tôi nặng như nghìn tấn sắt thép đè, tôi ôm chặt lấy thân thể mảnh

khảnh, cố gắng bình tĩnh vuốt ve đôi má đã ẩm ướt của Lê Hinh. Nàng lại
vì tôi mà làm mình phải rơi lệ.

“Sẽ không, Hinh Nhi.”

Câu nói này, là tôi trấn an cảm xúc của nàng hay đang tự thầm hứa với

lòng mình, chính tôi cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết là, dù sau này có thế nào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.