NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 252

“Ta sớm chẳng còn lưu lại gì trong đầu.”

Một thoáng giận dữ ánh lên trong đôi mắt nàng ta. Lê Hiểu Nguyệt

nhếch mép cười: “Vậy để ta nhắc lại cho ngươi nhớ nhé.”

Không gian yên tĩnh đến ngột ngạt, tôi quay lưng, tránh ánh mắt như

hổ đói của nàng ta chiếu lên người mình. Cất giọng thờ ơ, tôi bước đi mà
chẳng thèm đợi: “Công chúa, không còn sớm, ngươi nên hồi cung đi.”

“Lục Tiếu Trình!” Nàng ta lạnh lùng cất tiếng, trong tiếng gió không

hiểu sao tôi còn nghe ra chút bi thương. “Tốt nhất ngươi đừng quên, dù Lê
Hinh là quận chúa, được phụ Hoàng cưng chiều, nhưng ta vẫn là con gái
của Người. Ta so với Lê Hinh chẳng thua kém, thậm chí còn hơn tỷ ấy.
Tình cảm ta đối với người, như thế nào ngươi còn chưa nhận ra?”

Nàng ta giờ lấy cả Thánh thượng ra uy hiếp tôi, còn ép tôi đến nhường

nào nữa?

Tôi tức giận xoay người, lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt nàng. Cách

nhau chỉ vài bước chân nhưng cũng đủ để cả hai cảm nhận đối phương
chẳng có ý gì muốn nhượng bộ.

“Công chúa, ta biết đối với ngươi ta chỉ là một kẻ thường dân đáng

khinh, nhưng ta vẫn có lòng tự trọng của ta. Ngươi đem ta làm trò đùa, ta
không màng tới, ta vốn biết thân phận mình là như thế nào. Nhưng ngươi
hết lần này đến lần khác khó dễ ta, thực ra ngươi muốn gì ở ta? Ta không
đối với Hinh Nhi vì tiền bạc và địa vị của nàng ấy, ngươi có thể ki dễ ta,
nhưng đừng coi tình cảm của ta chỉ là thứ cỏ rác.” Không hiểu vì lý do gì
mà những lời này tôi nói ra còn thấy sống mũi cay cay, đôi mắt đã khô rát.
“Cái mạng này ta chỉ có một, nhưng nếu có rơi đầu trái tim vẫn chỉ dành
cho Lê Hinh.”

Nói rồi tôi lập tức rời đi, không màng tới ánh mắt mở to nhìn tôi đầy

kinh ngạc kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.