NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 262

tới đây lần này là lần thứ ba rồi, nhưng vẫn không khỏi há hốc miệng
ngước nhìn kiến trúc của điện Tam Thế trước mặt. Tọa lạc ở trên đồi với vị
trí cao nhất, nơi đây đặt ba pho tượng Tam Thế Phật (quá khứ, hiện tại và
tương lai), là nơi Hoàng hậu sẽ dừng chân lâu nhất, cùng các sư thầy tụng
kinh niệm phật, cầu mong cho Quốc thái dân an, cầu cho Minh Tông hoàng
đế cùng quân thần bình an đánh giặc trở về…

Tôi đối với việc này không rành rõi, liền chỉ biết dập đầu vái lạy theo

Lê Hinh. Nàng vô cùng kính cẩn chắp tôi, đôi mắt nhanh lại thanh tĩnh,
miệng không ngừng lầm rầm cầu khấn. Bình thường ở nhà cúng rằm hay
những ngày lễ Tết đều là bố mẹ tôi, thế nên tôi một chút chi thức khấn vái
không hề có, chỉ biết thành tâm vái lạy ba vái, sau đó thành tâm nói ra ước
nguyện. Thế nên sau khi cùng mọi người quỳ gối hết cả tuần hương, tôi
mới được lê cái chân tê dại của mình ra khỏi điện.

Trong lúc chờ Trường Dao hoàng hậu cùng Lê Hinh trò truyện cùng

trụ trì, tôi đứng ngoài thiềm điện, chắp tay sau lưng phóng tầm mắt ra cảnh
núi non hùng vĩ. Ai nga, sau này nơi tôi đứng đây sẽ thành di tích lịch sử,
danh lam thắng cảnh nước nhà, cảm giác lâng lâng khó tả lan tỏa trong
mạch máu.

Thật tự hào khi mang dòng máu người Việt Nam!

“Rất đẹp, phải không? Ta tự hỏi hàng ngàn năm nữa, nơi này sẽ trở

thành như thế nào.”

Giọng nói của nữ tử vang lên sau lưng khiến tôi giật mình. Tôi đưa

mắt nhìn Lê Hiểu Nguyệt, thầm tự hỏi nàng ta đã đứng đây bao lâu rồi. “Sẽ
vẫn như vậy thôi.” Tôi buột miệng trả lời, không ngờ Lê Hiểu Nguyệt lại
chăm chú nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy tâm sự.

“Chỉ e con người cũng khác, lòng người cũng đổi thay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.