NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 264

Nàng ta không vội trả lời, chỉ trân trân nhìn vào đối mắt tôi. Cảm thấy

hơi mất tự nhiên, tôi quay mặt né tránh. Lúc này nàng ta mới nhẹ giọng:
“Ta muốn chúng ta bái đường thành thân.”

Tôi cứng đờ người, cổ họng gần như tắc nghẽn. Loại cảm giác ngột

ngạt khó tả này cùng hường thơm nồng nồng đưa tới cánh mũi, tôi thực
muốn phóng mình ra thật xa. Nàng ta không có ý trêu chọc tôi nữa, dường
như là nói thật…

“Công chúa, nói ra rồi sẽ không còn thiêng.” Tôi kéo kéo khóe môi,

vội vã quay lưng. “Đi thôi, chúng ta tới chỗ Hoàng hậu nương nương.”

“Lục Tiếu Trình, ngươi không nên cố tình giả lơ không hiểu đến tình

cảm của ta.” Đằng sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng, “Khi phụ Hoàng
trở lại…”

Nghe tới đây, chân tôi như hóa đá, thở dài xoay người nhìn nàng ta.

Mắt đối mắt, tôi chỉ còn biết nhìn vào gương mặt không chút biểu cảm của
Lê Hiểu Nguyệt mà nói: “Ngươi sai rồi, ta không giả lơ. Vốn dĩ ngươi biết
giữa chúng ta, chuyện này là không thể! Hơn nữa, người ta yêu, là Lê Hinh.
Mong công chúa hãy hiểu.”

Lê Hiểu Nguyệt nhếch miệng cười: “Nếu như phụ Hoàng thu hồi

thánh chỉ thì sao? Ngươi dù có yêu tỷ ấy thì cả đời ngươi cũng không có
được tỷ.”

“Ngươi…” Tôi giận đến run cả tay, nhưng vẫn phải kiềm lại cơn nóng

nảy, “Công chúa, ngươi đừng gây khó dễ với ta nữa. Ngươi muốn gì ta
cũng sẽ đáp ứng ngươi.”

Nàng ta chậm rãi tiến lại bên cạnh tôi, tà áo lụa màu cam mỏng thướt

tha theo từng nhịp chân yểu điệu, chiếc trâm vàng đẽo hình một bông hồng
lấp lánh dưới ánh nắng nhàn nhạt – trong mắt tôi lại chẳng khác nào như
một đóa hồng xinh đẹp đầy gai nhọn. Lê Hiểu Nguyệt thật nhẹ giọng: “Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.