NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 270

“Hả, vì sao vậy?” Tôi cúi xuống dò xét bộ đồ mình đang mặc trên

người, hay do tôi hay chạy qua chạy lại nên dễ bẩn? “Ta thấy… cũng ổn
mà.”

Lê Hinh ‘hứ’ một tiếng, sau đó xoay người đi thẳng vào quán trọ. Tôi

ngẩn ngơ nhìn theo dáng người yêu kiều của nàng, bên tai vang lên giọng
nói của Mạch Ly: “Quận mã gia, ngài mặc thế này thực phong độ. Từ nãy
đến giờ các cô nương bên tửu lâu bên kia đường cứ nhìn ngài suốt kìa.”

Ách, còn có chuyện đó hay sao?! Tôi đưa mắt nhìn sang bên kia

đường, đúng là ở đó có một tửu lâu nhỏ, tuy không giống kỹ viện, nhưng
các cô nương ở đây cô nào cô ấy dáng bộ phong trần, đôi mắt đong đưa
lúng liếng. Bắt gặp cái nhìn đầy ngơ ngác của tôi, nàng nào cũng giả vờ e
lệ, che khăn lụa giấu ý cười trên môi.

Tôi rùng mình, quay thẳng lưng bước đi, không quên gọi ý ới Từ Vệ

đang ngồi chém gió với tên tiểu nhị: “Từ Vệ, huynh mang cho ta bộ y phục
khác ra đây.”

Mất thêm hơn một ngày đi đường nữa, chúng tôi mới tới được trấn

Thanh Trì. Lần này đi qua sông Hoàng Liêu, tôi không kiềm lòng mình mà
liếc nhìn một cái, thì thầm vào tai Lê Hinh: “Đây là nơi ta từ hiện đại xuyên
về, được Hy Chiêu đại nương và Hương Liên tìm thấy.”

Nàng cũng đưa mắt ra nhìn ra dòng nước mênh mông, thở dài: “Ta

không biết phải nói sao nữa Tiếu Trình? Con sông rộng như thế này… Ân,
thật khó để giải thích…”

Tôi hiểu tâm trạng phức tạp của nàng thế nên không nói gì thêm nữa,

chỉ lặng lẽ siết chặt bàn tay mềm mại kia.

Đến đầu trấn, chúng tôi dừng ngựa để Lê Hinh chọn một ít hoa quả

tươi làm quà cho hai bà cháu Hương Liên. Tôi hồi hộp chắp tay sau lưng
nhìn quanh trấn. Không khí náo nhiệt ồn ào, tấp nập hơn rất nhiều so với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.