NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 290

Lắc lư một hồi trong xe ngựa, cuối cùng tôi cũng về tới phủ quận mã.

Vừa xuống xe, mấy người gia nô đã hớt hơ hớt hải chạy lại bên tôi vừa thở
hổn hển vừa bẩm báo: “Quận mã… Quận mã gia… bên trong phủ…”

Bình thường con bé Hạ Vy sẽ là người đầu tiên tung tăng chạy ra đón

tôi, thế mà đêm nay lại chẳng thấy bóng dáng. Tôi thầm cảm thấy có
chuyện không hay, liền nhanh chân rảo bước vào trong phủ.

Chưa tới khách sảnh, tôi đã nghe âm thanh cãi cọ chí chóe truyền ra.

“Ngươi nửa đêm canh ba xông vào phủ quận mã làm loạn, không sợ

người ta điều tiếng hay sao?” Chẳng nhầm lẫn vào đâu được, đây chính xác
là cái giọng cố giả vờ cho giống đàn ông của con bạn tôi đấy.

“Hừ, đừng mang cái giọng âm dương lẹo cái đó mà nói lý lẽ với bổn

công chúa ta.”

Aishhh ---- Tôi dừng chân, thầm nhíu mày thở dài. Không biết số tôi

đen đủi hay là do bên cạnh toàn những quý nhân cổ quái, nên lúc nào cũng
phải là người đi sau dọn đường thế này? Có nên chuồn về phòng mà nghỉ
ngơi hay không?

Bất quá, cái cảnh cãi vã giữa Hạ Vy và Lê Hiểu Nguyệt dạo gần đây

đối với tôi đã chẳng còn là gì mới mẻ nữa rồi. Hai người này cứ như nước
với lửa, hễ gặp mặt lại đấu đá nhau đến ma quỷ cũng phải chuồn mất dép.
Huống chi con người phàm tục như tôi!

“Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu, đạo sĩ có thanh danh

tại trấn Thanh Tri, ngươi thế nào mà nhìn ta thành thái giám vậy?” Hạ Vi
không cam lòng đập bàn một cái.

Lê Hiểu Nguyệt hình như có chút hơi men, nàng ta chớp chớp đôi mắt,

nhếch mép cười Hạ Vy: “Ồ, nhìn không ra ngươi là một nam nhân đấy.
Chẳng bằng một nửa khí phách của Tiếu Trình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.