“Ta cũng đang chán ta quá đây a, vì sao ta lại đặc biệt đến thế cơ chứ,
haizzz…”
“Ngươi đừng có nâng mình lên tận mây xanh như thế chứ, mũi ngươi
nở to như hai cái bánh bao rồi kia kìa.”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi thích ta vì điều gì?”
Lê Hiểu Nguyệt nhìn tôi, gò má phiếm hồng, ánh mắt mông lung. Một
lát sau, nàng ta nhoẻn miệng cười ngây ngô: “Có lẽ vì ngươi thực giống nữ
tử chăng?”
Tim tôi nảy lên một cái, bàn tay đặt trên đùi cứng đờ, khóe mặt giật
liên hồi. Có lẽ thấy mặt tôi phủ đầy vân đen, Lê Hiểu Nguyệt bật cười
khanh khách: “Nếu ngươi thực là nữ nhân, ta còn nghi ngờ bản thân mình
sẽ sống chết vẫn theo ngươi mất!”
Mặt tôi lại càng thêm đen sì sì.
“Thực ra, ta cũng không biết vì sao lại yêu ngươi đến thế. Ngươi chỉ là
ngươi, chỉ là Lục Tiếu Trình, thế mà ta vẫn yêu một Tiếu Trình như vậy…”
Nàng ta gục xuống vai tôi, khóe môi mấp máy, “Yêu đến phát điên…”
Tiếng bánh xe ngựa nện trên mặt đất rốt cuộc cũng ngừng lại, giọng
nói của một nữ tỳ vang lên ngoài xe ngựa: “Bẩm quận mã gia, bẩm công
chúa, đã về đến phủ rồi ạ.”
Tôi nhìn người con gái đang thiu thiu ngủ trong lòng mình, thầm thở
dài một tiếng rồi đáp lời người bên ngoài: “Ta biết rồi. Phiền ngươi giúp ta
dìu công chúa về phủ nghỉ ngơi.”
Nếu ngày mai thức giấc, nếu có thể, Lê Hiểu Nguyệt, mong ngươi hãy
mãi mãi hận ta, hận kẻ tên Lục Tiếu Trình này.