NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 361

chui xuống thông đạo, nhưng đã bị cánh tay của Lê Hinh một mực giữ lấy.
Nàng nhìn tôi chắc nịch: “Ta cùng đi với ngươi, ta không thể để ngươi ở
dưới đó một mình được.”

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết. Tiếu Trình, cả đời này ta sẽ không bao giờ

buông tay ngươi. Có sống thì cùng sống, chết ta cũng sẽ theo ngươi làm vợ,
ám ngươi kiếp này, kiếp sau nữa, vĩnh viễn không rời xa.”

Trái tim tôi vì câu nói của nàng mà bất giác run lên. Tôi mạnh dạn hôn

lên môi nàng, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mà siết chặt lấy. “Được, cả
đời không buông tay.”

Tôi cầm đèn dầu trong tay, cẩn thận bước xuống thông đạo tối tăm kia.

Không biết nơi này thông đến đâu, nhưng từng cơn gió nhè nhẹ đem theo
mùi ẩm mốc hôi tanh khó ngửi, chính là dấu hiệu của đường hầm thông tới
một điểm nào đó chứ không phải thông đạo cụt. Tôi đỡ Lê Hinh bước
xuống, gắt gao nắm lấy tay nàng. “Đứng đằng sau ta, phải đi gần ta rõ
chưa?”

Nàng không đáp, nhưng đã sát vào gần tôi hơn, dường như hoàn toàn

dựa dẫm. Trong bóng tối tù mù, tôi theo những vệt máu đứt đoạn dưới nền
thông đạo mà tiến về phía trước. Dường như Mộng Điệp Điệp sau khi bị
bóp cổ chết tại căn phòng của chính mình, đã bị hung thủ bẻ xương cốt tàn
phế mà kéo lê xuống thông đạo này. Chỉ mường tượng ra viễn cảnh như
vậy, trong lòng tôi đã thấy lạnh lẽo, gai ốc đã một phen nổi khắp sống lưng.
Lê Hinh cũng chỉ dám thở nhè nhẹ, dường như chỉ cần thở hơi mạnh là
ngọn lửa trên tay tôi sẽ vụt tắt, cả hai chúng tôi sẽ bị bóng tôi tanh tưởi nơi
này nuốt trọn.

Tôi khẽ xoa vào lòng bàn tay lạnh ngắt của nàng mà an ủi, sau đó

không nói lời nào mà tiếp tục tiến về phía trước. Quãng đường mấy trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.