gắt: “Lê Hiểu Nguyệt? Không có đâu! Lão tử có đánh chết cũng không giao
lưu cùng con bé đó.”
Tôi cũng bị Hạ Vy dọa cho câm nín, chỉ cảm thấy có điều gì đó không
đúng từ con bạn. Thế là không nhịn được đành vỗ vào đầu nó một cái: “Cái
gì mà lão tử? Cậu đem mình biến thành đàn ông con trai thật luôn rồi đó
à?”
Ngược lại, Hạ Vy vô cùng vui vẻ đáp: “Như vậy mới hợp với bộ dáng
hiện tại của tớ chứ. Tiếu Trình, cậu nói xem. Nếu biết trước phẫn nam trang
tớ lại đẹp trai không thua kém gì cậu thế này, ở hiện đại tớ cũng đã nổi
tiếng rồi cũng nên.”
Bất quá cũng chỉ là ảo tưởng sức mạnh.
Khi trở lại Kinh thành cũng đã gần cuối tháng Giêng. Với việc xuất
cung đột ngột như vậy, công chúa đã bị hoàng hậu nương nương quở trách
rất nặng nề. May mắn được Lê Hinh đứng ra nói đỡ, công chúa mới tránh
được hình phạt cấm túc. Đối với sự nổi giận của Hoàng hậu, nàng ta chỉ
thản nhiên đáp: “Con lần này là đi phá án đó Mẫu hậu.”
Đương nhiên việc tôi cùng Lê Hinh xém chút nữa bị sát hại oan uổng
đều được giấu nhẹm, nếu không khi trở về, không chỉ Cát Lợi tướng quân,
mà anh Hoàng sẽ trực tiếp đem chúng tôi nhốt hẳn vào phủ không cho ra
ngoài nửa bước.
Cái chân què quặt của tôi sau một tháng chỉ nằm giường, ăn với ngủ
thì cũng đã bắt đầu lành lặn. Tôi có thể tự mình đi dạo, làm mấy việc lặt vặt
mà không cần quận chúa hay Từ Vệ giúp đỡ.
Chỉ là có lúc quá nhàm chán, tôi liền rủ rê nàng tới trấn Nam Ninh
chơi với cụ tổ, cũng khoảng thời gian đó ít nhiều được Lục Tiếu Hoa giáo
huấn kiêm dạy dỗ về các phương thuốc chữa bệnh. Dẫu sao nhà tôi cũng có
truyền thống y học, lại là một sinh viên năm hai ngành y, việc tiếp thu