anh có thể bỏ qua thân phận nữ nhi của tôi vì em gái mình, nhưng cũng sẽ
vì nàng mà đoạt mạng tôi bất cứ lúc nào.
“Ta uống cùng huynh.”
Lê Cát Thuần chỉ khẽ nhíu mày không bài trừ, sau đó liền đưa vò rượu
trên tay cho tôi. “Đừng uống nhiều, dù sao cũng là…”
Hai chữ ‘nữ nhân’ còn chưa kịp nói, tôi đã lắc đầu mỉm cười: “Ta
uống với huynh, không phải vì hôm nay huynh kề dao lên cổ ta nhưng
không xuống tay, mà là vì huynh cần một bằng hữu.”
Nói rồi, tôi cũng giống anh mà ngửa cổ tu rượu. Mặc dù rượu có cay
nồng, nhưng dường như xuống họng rồi lại ngọt ngào thơm phức. Giống
như tình bằng hữu của chúng tôi, có đắng cay, có đau đớn cách mấy, thì
vĩnh viễn vẫn mãi là huynh đệ.
[c]~o0o~[/c]
Tôi trở về phủ đã là quá giờ Ngọ ngày hôm sau. Quận chúa lo lắng
đứng trước cổng ngóng về phía tôi, trong khi tôi vẫn chỉ mỉm cười với nàng
mà thong thả dạo bước. Tôi không ngồi xe ngựa của Lê Cát Thuần mà nói
mình muốn tự đi dạo, anh cũng không ngăn cản, chỉ dặn tôi đi đường cẩn
thận.
Đợi đến khi tôi bước về phía Lê Hinh, nàng đã sốt ruột mà nắm lấy tay
tôi: “Ta nghe nói hôm qua ngươi lại quá chén phỏng? Có cảm thấy khó chịu
hay không? Sao giờ này ngươi mới trở về?”
Dường như trên người tôi vẫn còn mùi rượu nồng nặc sau trận uống bê
xê lết cùng Cát Thuần idol đêm qua, nàng chun mũi nghi hoặc: “Ngươi
cùng ca ca uống rượu tới canh mấy? Cổ ngươi sao lại bị thương như vậy? Y
phục của ngươi…”