NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 399

Nàng khựng lại khi nhận ra điểm khác biệt của tôi so với hôm qua, từ

y phục màu trắng đã đổi qua một thân xanh lục. Tôi mỉm cười, ngược lại
nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng mà đáp: “Là ca ca của ngươi lột đồ của
ta.”

Sắc mặt của nàng đã trắng nay còn hơi tái đi, khóe môi khẽ run lên.

Nàng nhìn tôi đầy sợ hãi: “Tiếu Trình, chuyện này… Thuần ca…”

Tôi nựng gò má trắng bệch của nàng, liền mỉm cười trấn an: “Vào nhà

hẵng, rồi để ta kể ngươi nghe.”

Sau đó tôi chậm rãi kể lại cho nàng nghe chuyện xảy ra vào đêm qua,

thi thoảng ngừng lại nhấp một chút trà. Đương nhiên, chính tôi căn bản còn
không dám nghĩ việc kia lại là sự thật, chứ không phải một giấc mơ hoang
đường.

Nàng từ đầu tới cuối đều không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào lồng ngực

của tôi. Nghe tiếng nàng thở dài, rốt cuộc ngực áo vẫn một trận ẩm ướt.
Nàng khẽ lên tiếng: “Ca ca nói chúng ta rời đi là để giữ mạng sống cho
ngươi, Tiếu Trình.”

Vòng tay tôi ôm nàng thêm chặt hơn, lại cúi xuống hôn lên mi mắt

nàng.

“Huynh ấy thực sự rất yêu thương ngươi. Hinh nhi, đêm qua Thuần

huynh đã khiến ta nhớ đến một người, một người luôn nói ta không ra gì cả,
nhưng lại hết mực dành những thứ tốt nhất cho ta…”

Anh trai tôi, người đàn ông lúc nào cũng nhăn nhó càu nhàu em gái,

nhưng lại luôn luôn che chở cho tôi suốt mười mấy năm qua…

“Có phải ngươi đang rất nhớ nhà?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.