NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 40

cùng. Nhưng dẫu sao, người ngồi con tuấn mã màu đen dẫn đầu đoàn người
mới làm cho tâm tôi rúng động.

Đôi mắt đen thăm thẳm, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ nở

nụ cười thân thiện. Dẫu khóe mắt khi cười đã điểm vài vết nhăn, nhưng
dáng người ngồi trên ngựa thẳng tắm cùng cử chỉ mạnh mẽ vô cùng, nhìn
đâu cũng chỉ giống như mới ngoài ba mươi.

Ấy nhưng vị tướng quân ấy, tính tới lúc này chắc cũng phải hơn bốn

mươi rồi.

“Cung kính nghênh đón tướng quân hồi kinh bình an.” Toàn binh lính

đồng thanh. Tiếp theo người dân cũng kính cẩn hô to theo quân lính.

Cả thành Đông Kinh tràn ngập náo nhiệt, sự phấn khởi và niềm vui.

“Dẹp giặc là bổn phận của bản vương, tất cả mau mau đứng dậy,

không cần đa lễ.” Tướng quân Lê Cát Lợi dịu giọng nhưng âm thanh vẫn
hào vang khắp muôn nơi. Ông ôm quyền hướng tới quần chúng: “Thấy
được muôn dân trăm họ vẫn mạnh khỏe, lòng ta bây giờ mới an tâm.”

Ông nhảy xuống ngựa, thân hình vẫn cao lớn vững vàng như trai tráng

đôi mươi. Đi đến bên cạnh quận chúa, ông nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình nàng
đang cúi xuống để hành lễ: “Hinh Nhi, vất vả cho con rồi.”

Quận chúa không giấu nổi sự xúc động trong ánh mắt, nàng ngước

nhìn cha, một mực nhận lỗi: “Đã để phụ vương phải lo lắng, Hinh Nhi bất
tài, xin người quở trách.”

Nhưng tướng quân lại cười xòa, ông đỡ nàng đứng thẳng dậy rồi nói:

“Sao ta lại phải trách con? Nào, cùng ta và anh con tới yết kiến Hoàng
Thượng thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.