Hương Liên cũng bị tâm trạng trầm mặc của tôi làm cho ảnh hưởng,
nàng ngồi xuống chiếc trường kỷ cạnh bên tôi, chống cằm ngước nhìn ông
trăng.
“Từ lúc cùng quận chúa ngã xuống ao đến giờ, vì sao huynh cứ thở dài
thườn thượt vậy?”
“Muội xem, đêm đã khuya như vậy, vì sao phòng quận chúa vẫn sáng
đèn? Giờ này là canh mấy?”
Gió ban đêm thổi mát rượi, xua tan cái nóng hầm hập vẫn còn bủa
quanh con đường sỏi từ ban ngày. Chúng tôi ngồi từ hậu đình ở phía tây,
phóng tầm mắt một chút đã thấy ở phía đông phòng là nơi nghỉ ngơi dành
cho quận chúa.
Chỗ đó cũng thanh cao ngọc ngà như con người nàng vậy. Xung
quanh muôn hoa đua sức, ngát một cỗ hương thơm, thực sự rất thoải mái.
“Chắc cũng phải canh ba rồi. Quận chúa còn gì nữa chăng?” Hương
Liên thở dài, “Tướng quân cũng chưa về nữa.”
Canh ba, đã muộn thế rồi. Trông cơ thể nàng thật sự rất mong manh
yếu nhược, liệu có phải vì tôi kéo xuống nước mà cảm lạnh rồi không?
“Lục công tử, Hương Liên cô nương, tướng quân đã về.” Đằng sau
vang lên tiếng của vị Tôn quản gia già, ông khẽ cúi người trầm giọng,
“Ngài cho vời các vị vào khách sảnh để hỏi chuyện.”
“Cảm phiền Tôn lão bá dẫn đường.” Tôi thở dài, liếc mắt tới ánh đèn
phòng quận chúa lần nữa, rồi nhanh rảo bước theo sau ông lão.
Đi qua dãy hành lang dài lát đá xanh cùng những hàng dây leo rủ
xuống tủ mái hiên, lại thêm mấy lần ngang qua những cánh cổng hình vòng