NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 57

cung trên con đường ngang qua hậu viện rải đầy sỏi đá… Rốt cuộc sau một
hồi như đi trong mê cung, chúng tôi có thể tới được gian phòng khách.

Thấy tướng quân Lê Cát Lợi đã trút bỏ áo giáp, thân vận áo bào nâu

tối có thêu mãnh thú trên bố tử, cả người vẫn lẫm lẫm khí chất hào sảng
anh hùng. Ông cầm tách trà, nhẹ nhấp một ngụm, thấy chúng tôi vừa bước
tới liền mỉm cười. “Đã để các vị đợi lâu.”

Tôi cùng Hương Liên khom người kính cẩn hành lễ. Hy Chiêu đại

nương vì mấy ngày nay lo âu bộn bề, sức khỏe có chút suy nhược, nên đã
được tướng quân miễn hành lễ, cho phép ở trong sương phòng nghỉ ngơi.

“Chúng thảo dân tham kiến tướng quân.”

“Không cần đa lễ, đều ngồi xuống hết đi.”

Thấy chúng tôi ngập ngừng chưa dám, Lê Cát Thuần đã ôn hòa lên

tiếng: “Hai vị, mời ngồi.”

Lúc này tôi mới nhẹ giọng đáp vâng rồi ngồi xuống ghế đối diện Lê

Cát Thuần. Thấy Hương Liên hẵng còn khó xử, tôi liền mỉm cười kéo nàng
ngồi xuống cạnh tôi.

Nhưng tất thảy những hành động vô cùng bình thường đó dường như

lại lọt tới mắt của tướng quân. Ngài khẽ cầm tách trà, hướng tôi mà nói đầy
ẩn ý: “Lục công tử cùng cô nương đây giao tình có vẻ thực tốt?”

Hương Liên nghe vậy thoáng ngạc nhiên rồi cúi thấp đầu, vành tai nho

nhỏ khẽ ửng đỏ. Nhưng tôi không phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, bèn thành
thành thật thật thưa: “Thưa vâng. Thực ra, thảo dân là được đại nương Hy
Chiêu cùng Hương Liên muội cứu giúp một mạng, không thì chắc giờ này
đã lên tây thiên gặp phật tổ mất rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.