NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 7

Trời sinh ngực lép không phải cái tội, cớ sao luôn bắt tôi diễn vai của

đàn ông?

“Cậu còn làm cái gì thế?”

Một lần nữa cô bạn thân của tôi – Hạ Vy lại gắt lên. Tôi cuống cuồng

quấn mớ tóc dài thành một búi rồi buộc bằng vải bố trắng.

Hôm nay tôi diễn vai phụ, là gã học đồng luôn luôn đi theo cạnh nam

chính. Nói trắng ra là người hầu đi.

“Xong rồi.” Tôi mở cửa phòng thay đồ, ung dung chắp tay sau lưng

bước ra. “Thí chủ chớ nóng ruột.”

Như mọi lần, Hạ Vy lại nhìn tôi bằng ánh mắt sáng lấp lánh như gắn

hai vì tinh tú. Cô ôm tay tôi, ngọt giọng, khác hẳn như sư tử rống ban nãy:
“Ôi ôi, ca ca, sao anh lại đẹp trai vậy chứ?”

Tôi ‘hừ’ nhẹ một tiếng, rồi đẩy người cô bạn ra.

Mới vào đại học, cô nàng đã chẳng thèm hỏi han ý kiến của tôi, cứ

thẳng bút điền tên đăng ký cho tôi cùng vào hội nhạc kịch với mình. Đến
lúc tôi được đưa giấy mời tới phân vai trong buổi giao lưu các câu lạc bộ
đầu kỳ nhập học thì đã không còn kịp để rút đơn đăng ký nữa.

Cũng vì việc này mà tôi oán thán Hạ Vy không thôi. Hễ cô nàng cứ cãi

tôi một cái, tôi lại trừng mắt, lấy lí do này ra để càu nhàu.

Nhưng cũng nhờ Hạ Vy nên hội nhạc kịch đã tìm được một thành viên

sáng giá, có thể đảm nhận bất cứ vai diễn nào, chỉ cần vai đó là nam nhân.
Và đó chẳng ai khác, chính là tôi đây.

“Tiếu Trình, sau khi nam chính đối đáp với nữ chính xong thì đến

phân đoạn của cậu nhé. Cậu cầm quyển sách đi ra, dáng vẻ cứ như lúc tập,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.