NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 73

Tôi khẽ gật đầu mỉm cười: “Ta chạy quanh bếp mới tìm được ít lạc,

nên ta làm chút kẹo lạc cho ngươi. Vừa thơm vừa ngậy, độ đường lại vừa
đủ, ngươi ăn một miếng sẽ không bị khó chịu.”

Vì trời nóng nên tôi sợ kẹo mau chảy, liền phủ một ít bột bao quanh

viên kẹo. Tự nặn kẹo nên hình thù xấu vô đối, nhưng dưới con mắt đang
chăm chú nhìn của Hinh Nhi, không hiểu vì tôi ảo giác hay hoang tưởng,
tôi cảm thấy nàng thực sự hạnh phúc.

“Tiếu Trình, cảm ơn ngươi.” Nàng nâng nhẹ một viên kẹo lên, ngắm

nghía đầy thích thú rồi cắn một nửa nhai trong miệng, “Ngon quá, ta chưa
bao giờ ăn kẹo như thế này.”

Kỳ thực, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm kẹo. Nói là kẹo nhưng thực

ra toàn bằng đường thôi. Nhưng chỗ đường ấy như mật ngọt phủ kín trái
tim tôi lúc này vậy.

“Ngươi không ăn thử sao?” Nàng cười tinh nghịch nhìn tôi, “Nào há

miệng, ta bồi ngươi.” Nói rồi, nàng cầm nửa viên kẹo mình vừa ăn dở đưa
ra trước mặt tôi.

Tôi nhìn nàng đầy ngạc nhiên, sau đó rất nhanh thấy sự châm chọc

trong đôi mắt cười của nàng. Thế là, tôi chẳng cần quan tâm thân phận giữa
hai người, cúi xuống ăn nốt viên kẹo kia.

“Chà, ngon thật nha.” Tôi vừa nhai kẹo vừa thong thả nói, “Sau này ta

sẽ ăn nốt những đồ mà ngươi từng ăn qua. Ha ha ha.”

Mặt Lê Hinh đỏ bừng, bàn tay mềm mại khẽ đấm nhẹ lên ngực tôi

chẳng có chút lực nào. “Đáng ghét!”

Tôi mỉm cười, to gan mà nắm lấy bàn tay nàng. Nàng hơi khựng lại

một chút, sau đó lại siết chặt bàn tay tôi, khẽ đan mười ngón lại với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.