NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 77

“Thảo dân Trương Khanh, khấu kiến Lê Cát Thuần đại nhân.”

Chát!

Lê Cát Thuần vỗ mạnh kinh đường mộc, sảng giọng quát: “Điêu dân

to gan, ngươi đã phạm trọng tội, còn dám xưng là thảo dân?”

“Chúng thần… tội dân…” Trương Khanh run cầm cập như cầy sấy,

thịt mỡ trên mặt núc ních co giật, rung theo từng phản ứng của hắn.

Tôi mím chặt môi, cố gắng đừng phụt cười. Xem ra hôm nay ha cha

con nhà ngươi chết chắc.

Lại thấy giọng nói run run của Trương Công Đính vang lên: “Bẩm đại

nhân, hạ quan… hạ quan không biết mình và con trai có tội gì.”

Quần chúng nhân dân đứng phía ngoài công đường chật ních người, ai

cũng tỏ vẻ phẫn nộ.

“Ngươi thân làm chi phủ, ăn bổng lộc triều đình, nhưng lại cậy chức

cậy quyền, hà hiếp nhân dân. Ngươi há chẳng coi thánh Thượng ra gì?” Lê
Cát Thuần trừng mắt, quát, “Ngươi dung túng cho con trai mình, tác oai tác
quái, thậm chí đốt nhà hai bà cháu Hy Chiêu. Nếu không phải Lục Tiếu
Trình đưa họ ra khỏi hỏa hoạn, chẳng phải con trai ngươi đã đoạt đi ba
mạng người? Ngươi còn gì để biện minh?”

Trương Công Đính dù cả người xanh mét, hơi thở nặng nhọc nhưng

vẫn cố cãi: “Hạ quan… hạ quan không hiểu!”

“Được!” Lê Cát Thuần gật đầu, lại sảng giọng, “Lục Tiếu Trình, ngươi

có quen hai người này không? Khai báo thành thật, kể lại mọi chuyện.”

Tôi thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu, oai oai hùng hùng mà dùng chất

giọng đặt biệt nhà họ Lục để kể lại toàn bộ sự việc hôm đó, từ lúc sáng đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.