NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 79

“Lời ngươi nói là sự thật?”

“Bẩm đại nhân, hoàn toàn là sự thật. Thảo dân có ghi lại trong sổ sách,

người kia cũng dùng hơn bốn quan tiền để trả thảo dân, hiện vẫn còn quá
nửa ở trong nhà.”

Hàng lông mày rậm của Lê Cát Thuần giãn ra, nhìn hai cha con họ

Trương mặt mũi trắng bệch, trầm giọng nói: “Nhất Liêu là người của phủ
các người, cách đây vài hôm chết vì đổ bệnh. Ta tự hỏi, không hiểu vì lý gì,
thanh niên trai tráng khỏe mạnh như vậy, cớ gì mà đường đột chết? Phải
chăng còn có oan tình?”

Trương Khanh ngã hẳn ra đất, sắc mặt tái mét, hơi thở phì phì. Cha

hắn ‘cứng’ hơn một chút, vẫn lắp ba lắp bắp: “Hắn… hắn mắc bệnh bẩm
sinh, đột nhiên tái phát!”

Bốp! Tiếng kinh đường mộc nện xuống mặt bàn khiến Trương Công

Đính giật nảy mình sợ hãi. Lê Cát Thuần trừng mắt quát: “To gan, ngươi
dám nói láo trước mặt bản quan? Nhất Liêu sinh thời không hề có bệnh gì,
nhưng chết cơ thể tím tái, móng tay thâm đen… Không phải trúng độc thì
là cái gì? Chết trong phủ ngươi, há nào ngươi lại không biết?”

Ghê gớm thật, hai cha con nhà này còn giết người diệt khẩu nữa, tội ác

đúng không thể dung tha. Tôi rướn người, chẳng thèm quan tâm người trên
kia là Lê Cát Thuần, rống to, giọng vang khắp cả công đường: “Tiên sư,
ông đây còn giữ cây đuốc của nhà các ngươi đấy! Nếu cần thiết thì ông cho
một mồi tụi mày thử cháy xem có vui không? Nhiều mỡ thế, chảy bớt một
tí chắc không vấn đề gì đâu!” Nói rồi, tôi lấy cả cây đuốc Dục Thiên đang
bê trên khay làm vật chứng, một phát ném thẳng vào mặt tên Trương
Khanh khiến hắn rú lên, lùi ra xa mấy mét. Tôi quát: “Bố khỉ, mày nhìn cho
kỹ đi thằng khốn! Đuốc nhà mày đấy. Cả cái trấn này ai chẳng biết nha dịch
trong nhà mày xài cái loại đuốc đắt sắt ra miếng như thế này! Tao phi cho
mày cái dép bây giờ chứ lại!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.