NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 90

lại thăm muội đó. Muội… muội sẽ rất nhớ huynh.”

Nhận lấy bọc bánh hẵng còn ấm nóng, lòng tôi dâng trào niềm cảm

động đến khó tả. Tôi khẽ gọi tên Hương Liên, định dang tay ôm chầm lấy
cô em gái cổ đại này.

Thế nhưng còn chưa động vào được vát áo của Hương Liên, đã có một

vật lành lạnh chắn ngang giữa hai chúng tôi. Cả hai nghi hoặc nhìn xuống
mới tá hỏa khi thấy đó lại là một chuôi kiếm nặng cũng phải chục cân. May
là chủ nhân của thanh kiếm này hẵng còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, không
chắc tôi đã mất mạng rồi.

Lúc này tôi mới ngước lên nhìn nam tử đương còn ngồi trên tuấn mã

trắng, giọng lắp bắp: “Cát Thuần đại nhân có việc gì cần chỉ giáo?”

Thật may tôi là con gái, nên nhanh chóng phát hiện ra trong khoảnh

khắc hắn thu kiếm lại, một tia cảm xúc tức giận quét qua tôi cùng Hương
Liên, rồi sau đó gương mặt lại có chút phiếm hồng, ánh mắt bối rối nhìn
muội muội của tôi.

Ách, soái ca cổ đại thế nào mà lại trúng tiếng sét ái tình với một nữ nhi

dân thường vậy chứ? Đúng là ngôn tình như trong mấy quyển tiểu thuyết
vứt lăn lóc xó nhà của tôi cũng có thực a.

“Không còn sớm nữa, Lục công tử hãy cùng ta lên đường.” Lê Cát

Thuần trong chốc lát đã khôi phục vẻ nghiêm nghị như mọi khi, rồi sau đó
quay sang Hương Liên, nét mặt ôn hòa mấy phần, “Nàng… Hãy bảo trọng.
Ta nhất định… ta cùng Lục công tử sẽ thường xuyên về đây.”

Hương Liên còn chưa hiểu tâm ý của người ta, chỉ biết người ta là võ

tướng, nên vội vàng cúi đầu hành lễ: “Cảm tạ Thuần đại nhân.”

Dù sao tôi cũng sớm coi Hương Liên là em gái, bèn hắng giọng, hai

tay chắp sau lưng chọc ghẹo: “Muội yên tâm đi, ta lên Kinh sẽ tìm được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.