NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 92

“Ồ, ra vậy. Cũng là vì quận chúa sao?”

Hả?! ---- Cái này cũng quá liên quan rồi đi.

Tôi quay ngoắt sang nhìn Dục Thiên, nhíu mày nói nhỏ: “Huynh nói

vậy cẩn thận ta lại bị quy tội mạo phạm Hinh… quận chúa đó!”

“Chẳng phải từ bây giờ Lục huynh đệ sẽ phải hộ tống quận chúa mọi

lúc mọi nơi ư?” Mắt hắn ngập ý cười, “Sao ngươi còn đi tít tận cuối hàng
thế này?”

“A, thôi chết. Ta quên mất!”

Tôi cuống cuồng nắm lấy dây cương, giục ngựa đi về phía trước. Mặc

kệ phía sau còn vang lên tiếng cười vô cùng sảng khoái của Dục Thiên, tôi
nháo nhào cho ngựa đi đến bên cạnh xe của Lê Hinh.

Thấy bên trong không có động tĩnh, tôi khẽ giọng gọi: “Quận chúa,

ngươi ngủ rồi sao?”

Bên trong vẫn một mảng tĩnh lặng. Tôi nghĩ chắc nàng mệt nên đã

thiếp đi rồi, nên định lặng lẽ tiến về phía trước. Ai ngờ còn chưa nhích
được tí nào, một cánh tay trắng trẻo đã thò ra từ ô cửa sổ trên xe, nhéo lấy
ống tay áo của tôi. Giật mình một cái, tôi suýt thì ngã nhào khỏi lưng ngựa.
Định thần lại, giọng nói của Lê Hinh đã vang lên bên tai: “Từ giờ ngươi
còn gọi ta là quận chúa, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn cho ngươi xem.”

Tôi cười khổ, lại để ngựa đi sát lại ô cửa be bé kia, thấp giọng đáp:

“Hinh Nhi, bao nhiêu người như vậy, ta vẫn nên là giữ phép tắc.”

“Ta không cùng ngươi nói đạo lý!” Nàng vẫn bướng bỉnh như vậy,

nhưng rốt cuộc lại khiến tôi càng thêm yêu thường nàng nhiều hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.