NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 93

Lê Hinh vén rèm lụa trên xe ngựa, gương mặt nàng hồng hào dưới ánh

nắng sớm mai. Nàng tì nhẹ lên thành cửa sổ, nhìn tôi chăm chú, bàn tay đặt
trên ống áo tôi vẫn giữ nguyên.

Tôi sợ nàng cứ vậy lại mỏi người, bèn khẽ giọng khuyên nhủ: “Ngươi

ngồi lại trong kiệu đi, như thế này sẽ mệt lắm.”

“Tiếu Trình, ta muốn ngồi ngựa cùng ngươi.”

Ách, thế này hình như hơi quá rồi. Thiên kim quận chúa không ngồi

kiệu ngọc kiệu vàng, mà lại cùng với dân đen như tôi cưỡi một ngựa. Nàng
lại là cháu gái cưng của Hoàng đế nữa, há chẳng phải tôi tự đâm đầu vào
chỗ chết hay sao?

Hơn nữa, sức khỏe tốt như tôi còn không chịu được quá nửa ngày, bảo

nàng ngồi cùng, tôi lại càng không đành lòng.

Nghĩ vậy, tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Hinh Nhi, cái này không được. Ta

không đồng ý đâu.”

Chỉ thấy Lê Hinh khẽ ‘hừ’ lạnh một tiếng, cánh tay thu lại, rèm cũng

buông xuống. Tôi tưởng nàng giận tôi rồi, đang định lên tiếng dỗ dành, ai
ngờ đầu xe ngựa của nàng đột ngột chậm lại, vài giây sau là tiếng hô của
Mạch Ly: “Quận chúa yêu cầu dừng xe.”

Cả đoàn tùy tùng cả trăm người vì khẩu lệnh của quận chúa bèn dừng

phắt lại, ai nấy cũng lo lắng nhìn chăm chăm về phía cỗ xe của nàng. Lê
Cát Thuần đang dẫn đầu đoàn người ngựa cũng nhíu mày, quay lại khó hiểu
nhìn tôi.

Lòng tôi lại càng thêm bất an.

Lát sau, tà váy trắng thướt tha khẽ uyển chuyển bước xuống ngựa.

Nàng thờ ơ nhìn mọi người rồi nói: “Không sao, ta thấy trong xe ngột ngạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.