NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 95

Cứ như thế này, có ngày tôi sẽ đột quỵ vì đau tim không biết chừng?

“Mọi người đã đi cả rồi, ngươi còn thẫn thờ ra đó làm gì?”

Nghe nàng nói vậy, tôi mới “A” một tiếng, sau đó lắp bắp: “Thất lễ

rồi.”

Tôi lấy hết sức bình sinh, vòng cánh tay qua eo nàng. Cả cơ thể ngọt

ngào của nàng vừa vặn vòng tay tôi. Tôi chắc dây cương, bối rối nói: “Ngồi
cho chắc nhé, ta sẽ cho ngựa đi chầm chậm thôi.”

Nàng không đáp, nhưng cơ thể đã sát lại với tôi hơn. Ánh nắng đổ

xuống mặt đất, phủ trọn lên thân ngựa, cùng hai bóng hình tựa như quấn
quýt lấy nhau. Nhìn bóng của mình và nàng, bỗng dưng tôi thấy xấu hổ
không thôi, bèn hắng giọng một cái để chữa thẹn.

“Tiếu Trình, như vậy có tính là ôm không?” Giọng cùng gió thoảng

bên tai lại mang đầy ý cười, “Ngươi cũng thật gầy.”

Tôi nào còn tâm trí để ý đến cơ thể của mình nữa. Trong lòng mình là

người mình thích, hơi thở nàng còn phả lên cổ tôi nữa, mắt nàng hình như
nãy giờ vẫn không thôi ngước lên nhìn tôi chăm chú… Thịt ngon ngay
trước mắt mà không xơ múi được gì, quả là bức chết tôi mà!

“Trong lòng ngươi thực thoải mái.” Nàng lúc này đã dựa hẳn vào ngực

tôi. Tôi đã gài nịt ngực chưa vậy? “Tiếu Trình cứ mãi để ta dựa vào nhé.”

Tôi hơi ngẩn ra vì câu nói của nàng. Không biết là nên vui hay đáng

buồn? Tôi mãi nguyện làm trâu ngựa của nàng, mãi dang tay ôm nàng vào
lòng những lúc nàng yếu đuối… Nhưng tôi là con gái, phúc phận của tôi
chỉ là được ở bên, ngắm nhìn nàng từ xa mà thôi.

“Hinh Nhi, chỉ có ngươi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.