NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 97

NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM

Xích Ma ĐL

www.dtv-ebook.com

Chương 7

Cuối tháng bảy, tiết trời oi không thể chịu được. Tôi mặc một lớp áo

mà mồ hôi đã nhơm nhớp, thật là nể phục mấy chị em phụ nữ cổ đại, lúc
nào cũng kín từ cổ tới tận gót chân, hai, ba lớp áo vẫn chưa đáng là gì.

Tự dưng tôi thấy nhớ cái máy lạnh nhà tôi quá. Hè nào tôi cũng quấn

một lớp chăn trong phòng lạnh mười chín, hai mươi độ, nằm ườn đó mà
xem phim hoặc đọc truyện cả ngày đến mức bố mẹ còn chán chả buồn nói
nữa. Chỉ khi nào ông nội bắt sang dọn thư phòng của nội, tôi mới càu nhàu
rồi gượng ép bản thân dấn thân vào nồi dầu sôi sùng sục hơn bốn mươi độ
ngoài phố.

Aish, được cái thời cổ đại không khí trong lành chẳng ô nhiễm, khí

hậu chưa nóng đến mức thiêu chết con người ta. Chỉ hiềm nỗi không có đồ
điện tử, thế nên tôi toàn phải dùng cả tảng nước đá thật to, quạt vù vù mới
có thể xua bớt được phần nào cái nóng.

Từ sớm tinh mơ, tôi đã ra chợ mua đến vài quả dưa hấu to, tự mình

mang ngâm dưới nước giếng cho mát. Đợi đến khi Lê Hinh thức giấc, tôi
bèn bổ dưa, xắt từng miếng nhỏ mát lạnh mang tới cho nàng.

Ngang qua ao sen đã nở hồng rực cả mặt nước, tôi lại không kiềm

được mà nhoài người định ngắt một bông tặng Lê Hinh. Nhưng còn chưa
vươn được cánh tay ra, bên tai đã vẳng lại giọng nói hốt hoảng: “Lục công
tử, ngài định làm gì vậy?”

Tôi giật mình nhìn nữ nhân trước mặt, hóa ra là hầu gái A Linh trong

phủ. Tưởng rằng quy định trong phủ không được ngắt sen, tôi gãi đầu cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.