NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 91

nhà nào thật tốt, sau đó đem gả muội…”

Chưa dứt lời đã phát hiện ra nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến đáng kể.

Nhìn gương mặt Lê Cát Thuần phủ đầy vân đen, tôi cố nhịn không cười
phá lên, bèn giả vờ vỗ vỗ vào bàn tay Hương Liên nói: “Khụ… Ờ, muội
còn trẻ, hẵng chờ một thời gian nữa. Dù ai ngỏ lời cũng chưa nên đồng ý
ngay, đợi ta xem xét nữa, rõ chưa?”

Nãy giờ chắc chắn Hương Liên ngốc nghếch của tôi vẫn chưa hiểu

chuyện đâu, nên chỉ nhíu mày một cái rồi gật đầu.

Rốt cuộc không trì hoãn thêm được nữa, cả đoàn người ngựa liền từ

giã Hương Liên rồi xuất phát hồi Kinh.

Tôi thong thả cho ngựa đi chầm chậm phía sau, thả hồn lên mây lên

gió, lên từng tấc đất ngọn cỏ của Đại Việt. Chắc chắn chẳng ai biết, chỉ gần
sáu trăm năm nữa, những đồi núi trùng trùng này sẽ bị san phẳng làm nhà,
rải nhựa thành đường cho ô tô, xe máy đi lại… Cùng với khí hậu ngày càng
nóng lên là ô nhiễm môi trường càng ngày càng nặng nề, khói bụi, thực
phẩm không đảm bảo… Người đi ra đường là bịt mặt kín mít như ninja, lấy
đâu ra mà hít thở bầu không khí trong lành một cách đủng đỉnh như tôi hiện
giờ?

“Ây da, quả là lãng phí, lãng phí quá…”

Cảnh đẹp như thế này mà chỉ có mỗi mình tôi biết thưởng, những lúc

như vậy thật nhớ ông nội quá đi!

“Lục huynh đệ đang lẩm bẩm gì vậy?” Dục Thiên chẳng biết từ lúc

nào đã thong thả cho ngựa đi chầm chậm cạnh tôi, tò mò hỏi, “Lãng phí gì
cơ?”

Giọng nói khàn khàn của Dục Thiên như kéo hồn tôi nhập lại thể xác.

Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Bỗng dưng ta thấy yêu đời hơn thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.