Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 179

nhiều việc một lúc, chẳng bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào, không dám hoang
phí một đồng nào, gánh lấy trách nhiệm trả nợ, đồng thời ra sức nâng cao
trình độ chuyên môn, tham gia các khóa thi, những mong tìm được một
công việc tốt hơn.

Người duy nhất biết cô đã sống ra sao chỉ có Cao Như Băng, cô ấy

lạnh lùng mà phẫn nộ gào lên rằng: “Chẳng bằng cậu bán quách ngôi nhà
ấy đi, hà tất phải làm nô lệ cho một căn nhà mà ngay cả việc dọn tới ở cậu
cũng không nghĩ tới, sao cứ phải sống khổ sở như thế?”.

Tạ Nam chỉ biết lắc đầu, không muốn nói thêm bất cứ thứ gì liên quan

đến căn nhà, chỉ biết máy móc chuyển một khoản tiền cố định hằng tháng
vào tài khoản trả nợ.

Mãi cho tới khi thi được bằng kế toán trưởng rồi đổi sang công việc

hiện nay, dần dần thăng chức, tăng lương, cô mới dám thở phào một tiếng,
nhưng đồng thời cũng chua xót phát hiện ra, tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất
đã đi qua với những tối tăm của khó khăn và phấn đấu, giờ đã đứng trong
hàng ngũ các cô gái đứng tuổi chưa lấy được chồng như người ta vẫn nói.
“Đều là chuyện đã qua rồi. Chúng ta đừng nói đến nó nữa có được không?
Nếu không em đành phải nghĩ rằng anh muốn tính nợ cũ, cũng được, em có
thể bán căn nhà đó đi, trả lại số tiền nhà của anh.”

Hạng Tân Dương không còn đủ tự tin nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ

vẻ hổ thẹn. Một lúc sau anh mới cắn răng nói: “Em thật tàn nhẫn, sao có thể
nghĩ anh như vậy. Chúng ta thực sự đã trở thành những người xa lạ sao,
Nam Nam?”.

“Bảy năm trước anh đột nhiên nói với em rằng anh phải kết hôn với

người con gái khác, lúc đó chúng ta đã là những người xa lạ rồi.” Ngón tay
cô khẽ day trên chiếc khăn trải bàn kẻ xanh, có vẻ vô thức nhưng các móng
tay dần trở nên trắng bệch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.