Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 209

Tạ Nam không nhịn được cười: “Anh đi đi, chú ý an toàn cho cậu bé khi
đốt pháo đấy. Em ngủ đây”.

Vu Mục Thành cũng cười theo: “Có anh rể ở đây mà, không sao. Em

nói như vậy thì Tết của em có vẻ cũng khá phong phú, những lúc rảnh rồi
có nhớ anh không?”.

Thấy Tạ Nam chẳng biết trả lời ra sao, Vu Mục Thành khẽ cười: “Thôi

không làm khó em nữa, em nghỉ sớm đi, nếu ban ngày không có thời gian
để nhớ thì đêm mơ về anh cũng tuyệt lắm. Tạm biệt em”.

Bỏ điện thoại xuống, Tạ Nam hoàn toàn bất lực với sự khó chịu của

mình, cô không thể mở miệng nói câu “nhớ” một cách lưu loát được.

Thực ra, những khi rảnh rỗi, cô luôn nhớ tớiVu Mục Thành, thời gian

và tần suất nhớ anh nhiều đến mức khiến cô cảm thấy có chút nguy hiểm.
Đã lâu lắm rồi cô không biết nũng nịu với một người đàn ông, e rằng cái
bản năng ấy cũng dần tiêu biến đi mất rồi. Tạ Nam bất lực nằm xuống,
nhưng không sao chợp mắt được. Cô cầm di độnglên nhắn tin, chẳng để
cho mình có thời gian do dự, tin nhắn ấy đã được gửi ngay đi: “Em rất nhớ
anh, Mục Thành”.

Di động liên tục nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của mọi

người, cô lần từng tin mở ra trả lời. Sau đó nhận được điện thoại của Cao
Như Băng. Hai người chuyện trò với nhau một lúc, Cao Như Băng dặn dò
cô khi về nhớ mang cho mình ít tinh dầu hạt tiêu, đặc sản quê cô, cả hai đều
rất thích loại gia vị này.

“Năm nay cậu không về nhà à, Băng Băng?”

Đầu dây bên kia, Cao Như Băng im lặng một lát rồi nói: “Đây là lần

đầu tiên tớ không về nhà ăn Tết với bố mẹ, tớ nghĩ ông bà nhất định sẽ
buồn lắm”. Nhà Như Băng nằm ở một thành phố nhỏ phía Tây Nam, xuống
máy bay còn phải chuyển xe nữa, cô và Quách Minh đều có một ngày trực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.