Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 353

năm, anh không nhớ bản thân nhìn thấy sợi tóc bạc đầu tiên khi nào nữa
rồi, có điều, sau đó tóc bạc ngày càng nhiều, và anh cũng không quan tâm
nữa”.

Tạ Nam nhớ lần trước ở quán cà phê Lục Môn đã nhìn thấy bên mai

anh lốm đốm những sợi bạc, bất giác giật mình. Cô lái xe nhanh đến một
quán cà phê cách đó vài trạm xe, hai người bước xuống, rồi ngồi bên một
bàn trà ngoài quán.

“Tân Dương, em biết anh quan tâm tới em và muốn tốt cho em, nhưng

khi hai người yêu nhau, chắc chắn mỗi người cũng cần có một không gian
riêng nữa. Em sẽ không để ý việc Vu Mục Thành hẹn hò với người khác,
như thế buồn cười lắm.”

“Người con gái đó là con gái của chủ nhiệm ủy ban Cải cách và Phát

triển thành phố được người khác cố ý giới thiệu cho anh ấy, em cũng không
để ý đến cả việc anh ấy đi gặp mặt và qua lại với người con gái khác sao?”

Tạ Nam sững người, mãi lâu không nói gì. Hạng Tân Dương nhìn cô,

cô mặc chiếc vest lửng tay lỡ màu trắng sữa mỏng, tay áo sơ mi xắn lên, tóc
lòa xòa trước trán, khísắc tốt hơn nhiều so với lần trước anh gặp. Lúc này
cô đang ngây người ra, nhưng không ngạc nhiên, rõ ràng không phải cô
chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với những điều anh vừa nói. Anh bồng thấy
thắt lòng, nói khẽ: “Em lại dễ dàng nhẫn nhịn anh ấy như vậy sao?”.

“Cùng ngồi uống cà phê với nhau chưa nói lên được điều gì.” Tạ Nam

lấy lại tinh thần, nói, “Hơn nữa, việc này thực sự không liên quan tới anh,
Tân Dương, anh đừng để ý làm gì”.

“Làm sao anh có thể nhìn em lại bị một người khác phụ lòng.”

Tạ Nam nắm chặt tay, cô phải cắn răng mới khống chế được toàn thân

run rẩy. “Lại bị người khác phụ lòng”, câu nói như một thứ bùa chú kích
động tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô. Cô nhìn Hạng Tân Dương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.