Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 100

Bức tranh hồ điệp

ĐI NGỰA HẾT BA NGÀY ĐƯỜNG. Họ dừng lại trước một cột nước

cao hàng trăm mét. Nước trắng xóa như dội xuống từ mây trời.

-Thác! - người đàn ông già vuốt đám bụi nước đụng trên chòm râu

xồm xoàm, nói.

- Sao chẳng thấy nước? - cậu thiếu niên trạc mười lăm dụi mắt như thể

vừa bước ra khỏi mộng.

Ngưởi đàn ông lặng im.
Dòng thác buông tự do từ đỉnh trời bàng bạc mây. Ở độ cao hút tầm

mắt, những cột nước khi đổ chạm xuống thảm đá rêu trơn bên dưới, đã kịp
bốc thành hơi sương bay chờn vờn cuộn ngược lên cao theo những làn gió
nhẹ. Hơi nước ấm áp và ẩm ướt tỏa lan, bủa vây mọi vật trong không gian
khiến cho họ cảm giác như đang ngồi dưới đáy một vực thẳm.

Không thể nghe được tiếng thác xối ầm ào ở đây. Chỉ có thể nhắm mắt

và cảm nhận tiếng va chạm của những hạt bụi nước giữa không trung mông
lung như một khúc nhạc tấu lao xao, điệu thức tự do, thảng hoặc đến tùy
tiện.

Người đàn ông lật bản đồ xem. Một bản đồ vẽ bằng màu nhặm than.

Những đường nét cẩu thả, chỗ nhạt chỗ nhòe trên mặt giấy ố vàng, cũ nhàu,
quăn góc, loang lổ những đường viền nước lưu cữu. Có lẽ nó đã được lật
dở nhiều lần.

Sau khi buộc ngựa ở dưới một gốc cây dầu dẻ, cậu thiếu niên ngồi xếp

bằng trên một thảm rêu và nhắm mắt. Khuôn mặt thư giãn, buông xả.
Những đợt hơi nước phả lên, bủa vây chỗ ngồi của cậu. Ẩm ướt. Mát rượi.
Cậu hít thở dồn. Lồng ngực tham lam và khỏe mạnh như muốn nuốt vào,
chiếm lĩnh hết tất cả hơi ấm, trong lành mang đến từ vùng khí nơi đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.