vẫn ngún cháy và truyền đi những thông điệp đề phòng bất trắc. Nó luôn
sẵn sàng đốt bùng lên một phản ứng hoảng hốt để báo động ngay cả khi
vượt qua một cú sốc nhỏ, một rung giật khác thường. Khi ấy, ở khoảng tiếp
nhận giữa ý thức và vô thức, vùng giao thoa ánh sáng và bóng tối bên trong
anh, đang truyền đi một ảnh ảo, một trải nghiệm quen thuộc: anh thấy mình
đang lướt qua những cái tên, nhìn thấy những khuôn mặt người phía sau
những cái tên đó, những chi tiết mà từ lâu, với thỏi quen, phản xạ thành
thạo và nhàm chán của công việc, anh đã bỏ qua. Và trong lúc đó, cái sợi
dây cháy của ý thức làm bùng lên trong anh câu hỏi: có điềm báo gở gì
chăng? Vì sao hôm nay tôi lại lưu tâm đến những thông tin này? Con nguời
chưa từng biến mất trong trí não của tôi hay sao?
- Hoặc là…
- Hoặc là... họ đã bị hút vào trong vũ trụ bao la?
- Không, thế thì nghe có vẻ văn chương viễn tưởng quá. Nhưng rất
tiếc, khoa học chưa từng cho chúng ta cơ sở nào để tin vào điều đó?
- Vậy đây mãi mãi là một điều bí mật?
- Không. Chiếc hộp đen sẽ được tìm thấy. Và nó sẽ cho chúng ta
những thông tin.
- Nhưng chiếc hộp đen hiện giờ đang nằm ở đâu?
- Sâu dưới bảy ngàn mét. Có thể vùi trong một rừng san hô hoặc một
núi rong nhằng nhịt. Ở nơi mà ánh sáng mặt trời dẫu có vươn tới cũng chỉ
tạo nên một vùng sẫm tối thâm u.
Bây giờ, anh thấy mình trượt vào một đường ống sâu hút. Hai bên
thành của đường ống lát bằng những khuôn mặt đang nhìn trân trối và
hoảng sợ. Họ bám chặt vào những thành ống và chấp nhận buông xuôi để
cái hấp lực của mặt đất hút trượt sâu xuống bên dưới. Cách đây ít lâu thôi,
chính anh đã thấy những đôi mắt ấy âu lo mơ màng khi kéo những kiện vali
bước lên thang cuốn vào phi trường, cẩn thận đưa những tấm thẻ xuất, nhập
cảnh. Họ dõi mắt nhìn những chiếc rương ký gởi của mình trôi qua máy soi
rồi lướt đi trên những băng chuyền, trôi đi giữa hai bức tường kính sáng
lóa. Hình ảnh của họ phóng chiếu và lan tỏa trong không gian của những
phòng chờ sang trọng.