O, MARI! - Trang 104

ta im lặng. Đối với kẻ có thẩm quyền Misa việc xem xét vụ việc cũng có nguy
cơ xuất hiện câu hỏi không thể né tránh: Leonhid lấy súng ở đâu ra.

Tôi với Rapha bàn tính với nhau rất nhiều lần, lật hết các văn bản kiếm

được về tội phạm có chút ít tương tự dù xa xôi với trường hợp của chúng tôi,
cân nhắc tất cả các luận cứ thuận, nghịch, nhưng rồi cũng đi đến kết luận là
phải trả cho tay nghệ sỹ số tiền yêu cầu để có thể thoát hiểm. Tôi vẫn lên lớp,
tập luyện, gặp gỡ với Mari, nhưng trong đầu quay cuồng các phương án diễn
biến sự việc. Mẹ không vô tâm với sự lo lắng của tôi, nhưng giải thích mọi
chuyện là liên quan tới Mari.

Mari mang giấy xin lắp điện thoại đến, qua vài ngày sau có quyết định lắp

đường dây trần cho nhà họ. Tôi vô cùng sung sướng vì sẽ có thể gọi cho người
yêu bất kỳ lúc nào.

- Đavid, ngày kia là chủ nhật, mẹ định làm một bữa trưa ngon miệng. Anh

đến nhé, chúng mình sẽ cùng ăn trưa, nghe nhạc, và nếu trời không lạnh lắm,
mình sẽ chơi bóng bàn ngoài sân.

Mọi chuyện dường như vẫn bình thường, nhưng mối đe dọa từ phía

Leonhid không cho phép an tâm. Tôi suy tính ráo riết lấy đâu ra tiền, và vẫn
chưa quyết định nói với bố, mẹ. Hàng ngày tôi trì hoãn cuộc nói chuyện bằng
các lý do vớ vẩn nhất, nhưng hiểu rằng, cuối cùng rồi cũng phải nói ra.

Chủ nhật bắt đầu như thường lệ: tôi tới nhà Mari, mang theo một cái bánh

ngọt hiệu “Sữa chim”. Têrêda không ở nhà, chúng tôi ngồi vào bàn, nói những
chuyện vặt vãnh. Tôi có cảm giác, bố mẹ Mari hơi căng thẳng và muốn nói
với tôi chuyện gì đó.

- Đavid, - ông Azat nói với tôi khi uống trà - bác biết, cháu đang rơi vào

một tình huống phức tạp và cháu đang cần tiền để trả cho người bị nạn. Cháu
không phải là người xa lạ đối với gia đình bác, mọi người trong gia đình đều
lo lắng cho cháu, vì vậy chúng ta quyết định đưa cho cháu số tiền cần thiết.
Tất nhiên số tiền không nhỏ nhưng điều quan trọng bây giờ là uốn nắn lại tình
hình. Nếu có khả năng, lúc nào đó sau năm- mười năm trả lại cho bác cũng
được. Nếu không - thì cũng chẳng có gì ghê gớm, chúng ta sống qua được.

Mari căng thẳng, mặt đỏ bừng, nhìn vào một điểm nào đó trong cốc trà của

mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.