O, MARI! - Trang 223

tranh tối tranh sáng và chờ đợi khi tôi mang những thứ vặt vãnh của cô ta về
cho cô ta. Tất nhiên là, có thể làm mọi việc sang ngày mai, - nhưng một khi cô
ta đã xúc động và hồi hộp như vậy, thì cứ để cho cô ta được yên lòng và mừng
vui ngủ thiếp đi, ôm những thứ lặt vặt trên bộ ngực lộng lẫy của mình…

*
* *
Giờ giấc đã muộn lắm rồi, bắt đầu mười hai giờ đêm. Quấy quả người ta

đang sửa soạn lên giường đi ngủ hoặc có người đã ngủ rồi kể ra không tiện
lắm. Cái anh chàng kiến trúc sư, cái chàng trai điềm đạm lịch thiệp này, mới
ngu ngốc làm sao!- nghĩ rằng chơi một trò chơi tình vớ vẩn, và thậm chí
không hình dung ra đấy lại là chuyện hình sự rõ ràng, bởi vì nếu Yvetta tuyệt
vọng trình báo với công an, thì anh chàng sẽ rất và rất gay go. Hẳn là chính
anh chàng sẽ không thoái thác cái việc mình đã làm, vậy là một tội phạm hiển
nhiên - thế là cứ việc nằm sàn gỗ nhà đá.

Mở cửa là một cô gái trẻ ngây ngô với bộ dạng sinh viên trường trung cấp

sư phạm.

- Martưn có nhà chứ?- Xin lỗi cô vì làm phiền mọi người vào giờ giấc

muộn như thế này, nhưng tôi có việc khẩn cấp cần anh ấy.

Cô ta đi gọi người anh và qua cửa vào nửa đóng nửa mở, tôi nghe thấy câu

chuyện trao đổi của họ:

- Martưn, có một người trẻ tuổi nào ấy hỏi anh. Người cao, ăn mặc chỉnh tề,

dường như vừa đi dự biểu diễn âm nhạc về.

Martưn xuất hiện. Tôi bước vào một hành lang nhỏ được chiếu sáng lù mù,

tiện tay khép cửa lại sau lưng.

- Chào, xin lỗi vì đến muộn thế này
- Chào anh, Đavid. Tôi đoán ngay ra anh đến về chuyện gì rồi. Cái cô gái

ngốc bất lương nhờ anh đến lấy lại đồ lề của mình phải không?

- Cậu tài đoán đấy
- Tôi tự trả cho cô ta những gì tôi đã lấy đi, nhưng nhân tiện tôi cũng nói

cho anh biết tôi nghĩ gì về cô ta.

- Khi nào?
- Qua một thời gian sắp tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.